Tiêu Thiên nói đến đây thì chỉ vào Tiết Nghĩa Thiên ở bên cạnh, an ủi Lâm Bát Vân.
Nhưng đáng tiếc.
Sau khi hắn an ủi thì Lâm Bát Vân càng run hơn.
Có thể không sợ hãi sao?
Ở trong mắt Lâm Bát Vân, Tiết Nghĩa Thiên nô dịch bộ tộc bọn họ, bản thân ông ta chính là tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Mang đến cho bộ tộc bọn họ chính là thương tổn và tuyệt vọng không cách nào ma diệt.
Bóng tối bao phủ trong lòng bọn họ.
Tiết Nghĩa Thiên chính là ác mộng, tâm ma của bọn họ.
Nhưng mà...
Lâm Bát Vân thoáng di chuyển ánh mắt, nhìn ánh sáng của một đao bị Tiêu Thiên chém xuống trên mặt đất, đang vặn vẹo cuộn mình ở đó, vẻ mặt dại ra, trong mắt không có ánh sáng.
Thỉnh thoảng còn đang ngây ngô cười ha ha, vừa cười vừa rơi lệ.
Người khởi xướng những chuyện này chính là Nhân tộc trẻ tuổi ở bên cạnh đang ôm vai mình kêu ông đừng sợ.
Nhìn chuyện hắn sắp làm với Tiết Nghĩa Thiên, công bố mọi hành vi với thiên hạ, còn muốn phát dáng vẻ này nhiều lần cho mọi người.
Đây là phát ngôn ma quỷ cỡ nào.
Lâm Bát Vân cho rằng có lẽ cái chết mới là giải thoát tốt nhất đối với Tiết Nghĩa Thiên.
Rất hiển nhiên, Tiêu Thiên không cho rằng như vậy.
Tiết Nghĩa Thiên còn sống mới có thể chuộc tội, đây là vì tốt cho ông.
Nhìn dáng vẻ thê thảm hiện tại này của ông ta, Lâm Bát Vân ông có thể không sợ hãi, có thể không phát run sao?
“Ta vô cùng tò mò, thiên phú của tộc Linh Năng các ngươi chỉ là ngưng tụ linh khí thành linh thạch thôi hả?” Trong ánh mắt của Tiêu Thiên tràn ngập chờ mong.
Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Thiên, Lâm Bát Vân cũng không dám không đáp, chỉ có thể thành thật trả lời: “Cũng không phải như thế, năng lực của bộ tộc bọn ta chuẩn xác mà nói là... khống chế linh khí.”
“Hửm, chuyện khống chế linh khí này đặc biệt lắm à, ta cũng có thể làm được mà.” Tiêu Thiên nói xong bỗng nhiên vẫy tay về bốn phía.
Bốn phía yên tĩnh một mảnh, không xảy ra cái gì.
“Ta nói linh khí qua đây!” Tiêu Thiên híp hai mắt, trong cơ thể loáng thoáng có khí cơ giống như hủy diệt phát ra, cực kỳ khủng bố.
Trong phút chốc, quy tắc thiên địa bốn phía bắt đầu khởi động.
Thiên địa linh khí chung quanh lập tức là bị dắt qua, quanh quẩn bốn phía Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên hơi nhíu, quy tắc thiên địa bắt đầu khởi động kia dường như đang run rẩy, vội vàng mang theo linh khí vờn quanh trên lòng bàn tay hắn.
Như thế mới khiến Tiêu Thiên vừa lòng gật đầu hơn nữa triển lãm cho Lâm Bát Vân xem: “Nhìn thấy không!”
Lâm Bát Vân gần trong gang tấc, không dám động đậy, khóe miệng thoáng run rẩy.
Ông rất muốn hỏi một câu, ngài đang trêu chọc ta đúng không?
Nhưng ông không dám hỏi.
Cái này giống nhau à!
Đây là ngài đang uy hiếp quy tắc thiên địa điều động linh khí cho ngài mà, đây có phải thiên phú chủng tộc gì đâu.
Đừng nói Lâm Bát Vân, những người khác bên cạnh nhìn cảnh tượng này cũng yên lặng bưng chén trà trước mặt mình lên.
Quái vật!
Tuyết Chấn Thiên lại vuốt mũi mình, trong nội tâm vô cùng cảm khái.
Quái vật khủng bố thế này lại ở bên cạnh mình.
Thậm chí trong nội tâm của ông hiện ra một suy nghĩ.
Có đứa cháu rể của con trai mình, trên trời dưới đất này còn có người nào mà bản thân không trêu chọc được chứ?
Cái gì gọi là chỗ dựa vững chắc?
Đây nè!
Nếu không tận mắt nhìn thấy mà là nghe người bên ngoài đề cập, có người có thể dùng lời nói ra lệnh cho quy tắc thiên địa làm việc cho mình.
Tất nhiên ông sẽ cho rằng đối phương bị điên.
Nhưng trước mắt...
Trong ánh mắt Tuyết Khước Triều, Tiết Nghĩa Thiên ngã trên mặt đất vẻ mê mang càng sâu.
Bọn họ thật sự không hiểu tại sao bọn họ lại trêu chọc đến một tồn tại khủng bố như vậy.
Lúc này, bọn họ đánh giá bản thân cũng cực kỳ đơn giản.
Không biết sống chết.
“Đại nhân, phương thức bộ tộc bọn ta khống chế linh khí là thiên phú chủng tộc thuần túy chứ không phải kiểu như ngài...” Lâm Bát Vân nhìn Tiêu Thiên, suy nghĩ cả nửa ngày: “Cưỡng ép dụ dỗ.”
Cho dù lời này nói ra có chút không quá cung kính nhưng Lâm Bát Vân đã hoàn toàn từ bỏ chống cự.
Trước mặt một tồn tại khủng bố thế này, vận mệnh của bộ tộc bọn họ đã xác định rồi.
Mặc cho xử trí vậy.
Nhưng mà, lời nói của ông cũng không khiến Tiêu Thiên có phản ứng gì, chỉ là nắm chặt tay, bóp nát linh khí quanh quẩn trong lòng bàn tay: “Ví dụ như?”
“Đại nhân, mời xem!” Bên này, Lâm Bát Vân bỗng nhiên phất tay, linh khí thiên địa bốn phía nhẹ nhàng chảy vào tay hắn.
Ông!
Linh khí bắt đầu ngưng tụ ra, hơn nữa thật sự giống với cái mà Tuyết Phú Quý lúc trước đề cập với Tiêu Thiên đã hóa thành một linh thạch.
“Nén linh khí cường độ cao cực kỳ không ổn định, vậy mà ngươi có thể ngưng tụ thành linh thạch.” Tuyết Chấn Thiên bên cạnh nhìn một màn này cũng cảm thấy cực kỳ giật mình.
“Thiên địa tạo hóa, vô cùng khéo léo, còn có thể sinh ra chủng tộc như thế, thật sự khiến người ta cảm thấy giật mình.” Tuyết Cao Dương bên cạnh cũng nhẹ nhàng gật đầu.