“Động thiên thứ ba đã bị ngươi ăn một nửa rồi!”
“Nếu ngươi ăn chậm một chút, để lại một vài linh dược rồi đi chăm sóc thêm thì tốt biết mấy.”
Nghe thấy lời châm chọc của đối phương, Tuyết Phú Quý cũng ngượng ngùng gãi đầu.
Sau khi hàn huyên thêm một lát thì Tuyết Phú Quý cũng phất tay tạm biệt, dưới sự trợ giúp của Tiêu Thiên bay lên cao rồi xông thẳng lên không.
Tuyết Phú Quý mang theo nụ cười, lúc ngóng nhìn phía dưới trong nội tâm cực kỳ ấm áp.
Đây là máu mủ tình thâm sao.
Dưới sự dẫn dắt lực trường của Tiêu Thiên, ngoại trừ Tuyết Phú Quý, còn có Chu Nguyệt Hành đi chơi cùng, cùng với tộc trưởng Lâm Bạt Vân của tộc Linh Năng lên không theo.
Rất nhanh, biến mất trong tầm mắt của đám người Tuyết Chấn Thiên bọn họ.
"Tốt, tiếp theo chúng ta phải cố gắng làm việc thôi." Bỗng nhiên Tuyết Chấn Thiên vỗ tay, nhìn đám con trai của mình: "Bị nhốt mấy trăm năm, lãng phí quá nhiều thời gian rồi."
"Đương nhiên, ngũ đệ đã tạo ra cho chúng ta rất nhiều nền móng, chúng ta phải cố gắng để lúc hắn trở lại Tuyết gia còn có điều bất ngờ chứ." Tuyết Cao Dương lộ ra nụ cười mỉm.
"Hì!" Tuyết Kiến Đức nhếch miệng cười, rồi đột nhiên siết chặt hai tay: "Tuyết Đồ, giết hết địch!"
Tuyết Tuấn Anh và Tuyết Anh Nghị thì trực tiếp rời đi, bọn họ không thể chờ đợi được, muốn dùng phòng luyện đan và phòng luyện khí của thương hội Quế Hương rồi.
Lúc Tuyết Phú Quý giới thiệu tình huống, trong lòng bọn họ đã ngứa ngáy.
Trong mắt bọn họ, tài nguyên và điều kiện thương hội Quế Hương có được quả thực có thể nói là hoàn mỹ.
Đâu giống như thời đại sục sôi của bọn họ, tên súc sinh Tiết Nghĩa Thiên luôn nghiền ép bọn họ, dùng điều kiện kém nhất để bọn họ làm ra cái tốt nhất.
Hôm nay có điều kiện tốt, hai huynh đệ bọn họ nhất định phải dùng đan dược linh khí mua bán ở thương hội của ngũ đệ đánh khắp thiên hạ vô địch thủ!
...
Bên trong hư không hắc ám, lực trường của Tiêu Thiên vẫn bao phủ mọi người, sau khi phân biệt phương hướng thì dần tăng tốc độ về phía Đế vực Liên minh Nữ Đế.
"Chúng ta không ngồi linh khí phi hành hư không à?" Chu Nguyệt Hành bị lực trường bao phủ, trên khuôn mặt gấu lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn về phía Tuyết Phú Quý bên cạnh.
"Đừng nhìn ta, đứa trẻ Tiểu Thiên chê tốc độ của linh khí phi hành hư không quá chậm, cho nên mới lựa chọn tự bay." Tuyết Phú Quý chậm rãi mở miệng, rõ ràng có dáng vẻ rất có kinh nghiệm.
"Tốc độ quá chậm?" Chu Nguyệt Hành lơ lửng giữa không trung, nhìn hư không hắc ám bốn phía, phát hiện tốc độ đang không ngừng nhanh hơn, hơn nữa còn rời xa vực Tuyết gia ở phía sau.
Lâm Bạt Vân thì ngoan ngoãn lơ lửng ở nơi đó, tò mò đánh giá bốn phía.
Thay phiên bên trong hư không, vậy mà không tiến gần phía bên bọn họ, thậm chí bản thân còn không cảm giác được, hết sức thần kỳ.
"Nếu như không kiên trì nổi thì sớm nói cho ta biết." Lúc này, Tiêu Thiên đang ở phía trước mọi người, chợt hét lớn với Chu Nguyệt Hành và Lâm Bạt Vân ở phía sau.
Lúc Chu Nguyệt Hành và Lâm Bạt Vân thành thật đi theo phía sau, vẫn chưa hoàn hồn.
Bỗng nhiên bọn họ cảm giác không gian bốn phía cứ như đang dừng lại.
Đùng!
Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc chợt vang vọng, mọi người lập tức cảm nhận rõ cảm giác đẩy mãnh liệt.
Cảnh sắc bốn phía đột nhiên rút lui điên cuồng, hơn nữa dần mơ hồ.
Đồng thời, tốc độ bọn họ chạy về phía trước đang không ngừng tăng lên, trên người cảm nhận được áp lực trầm trọng, đang không ngừng tăng lên.
"Quá... quá nhanh rồi!" Toàn bộ khuôn mặt gấu của Chu Nguyệt Hành đều bị tốc độ lôi kéo, bộ lông dựng đứng về phía sau, không thể tin tưởng được.
Khó trách Tiêu Thiên không chịu cưỡi linh khí phi hành hư không, chỉ với tốc độc khủng bố phi hành của bản thân hắn đã đạt đến mức độ không thể tưởng tượng nổi.
Không hổ là nam nhân giống như quái vật.
Phi hành hư không đều thái quá như vậy, không thể tưởng tượng nổi.
Còn về Lâm Bạt Vân?
Đã có biểu cảm đờ đẫn mặc cho lực trường của Tiêu Thiên lôi kéo bản thân, vẻ mặt đầy mờ mịt và hoảng hốt.
Tình hình đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của Lâm Bạt Vân.
Trái lại mặc cho Tiêu Thiên lôi kéo là được, không sao cả.
Chẳng qua, Tuyết Phú Quý bị Tiêu Thiên dẫn đi, không biết tại sao, cảm giác có chỗ nào đó không đúng, hơi nhếch hàng lông mày.
...
Trên đường thuyền hư không ngoài Đế vực Liên minh Nữ Đế.
Trong một mảnh vỡ thế giới trôi nổi, bên trong là một khu vực mặt đất hoang vu.
Mà bên trong mảnh vỡ thế giới hoang vu này cũng lơ lửng một chiến hạm hư không.
Bốn phía của chiến hạm hư không bị vây công kịch liệt.
Người vây công là hạng người tam huyết nhất mạch, tộc Huyết Văn, tộc Huyết Oán và tộc Huyết Dũng trong Võ Linh quân.
"Cút ngay!" Đao khí màu xanh tung hoành, Liễu Quế Hương quát lớn, đẩy lùi tộc Huyết Văn chém giết bốn phía.
Đồng thời đao khí bắn tung tóe ra ngoài, đã ngăn cản đường vân màu máu cuốn qua đây.