Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 599 - Chương 599. Cảm Ơn Sự Chăm Sóc Của Mọi Người (2)

Chương 599. Cảm ơn sự chăm sóc của mọi người (2) Chương 599. Cảm ơn sự chăm sóc của mọi người (2)

Keng! ! !

Âm thanh giao đấu thanh thúy lại vang lên, dị tộc da xanh lân phiến xuất quỷ nhập thần đột ngột xuất hiện, trực tiếp đụng Liễu Quế Hương bay ra khỏi chiến tuyến.

“Ngoại tổ mẫu!” Tử Nhược Yên sửng sốt thốt lên, linh khí trong cơ thể bộc phát mà không quan tâm đến hậu quả, muốn lao lên giúp đỡ.

Nhưng rất đáng tiếc, Liễu Quế Hương vì chống đỡ dị tộc giống như thích khách này, lưỡi dao va chạm liên tục khiến bà càng lúc càng bị đẩy ra xa.

Tử Nhược Yên định lao đến giúp đỡ thì một tên dị tộc thích khác da xanh lân phiến đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Khí tức tỏa ra trên người hắn, càng đáng sợ hơn.

Đạo cảnh nhị thập giai!

Bên kia, Chung Dương Minh đang ở giữa không trung nơi xa, huyết khí sức lực của ông bắt đầu cạn kiệt, thân hình dần dần thu nhỏ lại.

Tình hình chiến trường lại rơi vào nguy hiểm khó khăn.

Đùng đoàng!

Âm thanh tiếng sấm, lúc này đột ngột vang lên.

Một đạo ánh đao do sấm sét màu máu hợp thành mạnh mẽ chém xuống, khi đến trên chiến trường, ánh đao sấm sét lập tức hóa thành ngàn vạn cơn mưa sấm sét.

Từng đạo sấm sét màu máu đánh trúng người dị tộc của Võ Linh quân một cách chính xác, biến bọn chúng thành bột mịn ngay lập tức.

Trên chiến hạm.

Eo Tử Nhược Yên đột nhiên bị người ta túm lấy kéo về phía sau, lưỡi dao dị tộc trước mặt chém đến, bổ vào khoảng không.

Mà khoảnh khắc tiếp theo, dị tộc ở ngay trước mặt mình lại đột nhiên nổ tung.

Không đợi Tử Nhược Yên kịp phản ứng, nàng đã rơi vào một vòng tay quen thuộc.

“Cảm ơn mọi người đã chăm sóc bệ hạ của bổn vương!”

“Tiêu lang quân!” Ánh sáng rực rỡ lóe lên trong đôi mắt Tử Nhược Yên, cả người hoàn toàn thả lỏng.

Áo giáp vốn gắn liền với cơ thể đã biến mất, hóa thành ánh sáng vàng, được thu vào trong đan điền để nuôi dưỡng.

Thân thể càng có thể cảm nhận được sự ấm áp đến từ Tiêu Thiên.

Lúc này Tiêu Thiên một tay ôm Tử Nhược Yên, tay còn lại vác Kẻ Dẫn Đường, sấm sét màu máu lập lòe trên thân đao, mái tóc dài tung bay.

“May mà ta không đến quá trễ.” Tiêu Thiên thở ra, nhìn về phía Tử Nhược Yên đang ôm mình: “Không bị thương chứ, Yên Nhi.”

Đón nhận ánh mắt quan tâm của Tiêu Thiên, lại còn xưng hô thân mật như vậy trước mặt mọi người.

Đường đường là Nữ Đế Đại Viêm, nhưng tai nàng lập tức trở nên đỏ bừng, nhẹ nhàng gật đầu, giọng rất nhỏ: “Ừm...”

“Bệ hạ của ta không sao là tốt rồi.” Tiêu Thiên nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, vô cùng xán lạn.

Cảm nhận được hơi thở ấm áp của Tiêu Thiên gần trong gang tấc, hai gò má Tử Nhược Yên ửng hồng.

Nhưng ngay sau đó, nàng đột nhiên phản ứng lại: “Không hay rồi, Tiêu lang quân, chàng mau đi cứu ngoại tổ mẫu!”

Lúc trước Liễu Quế Hương bị đụng bay ra khỏi chiến tuyến, đang bị bao vây tấn công, lỡ như...

“Không sao, có ngoại tổ phụ ở đây mà!” Tiêu Thiên cười nói với Tử Nhược Yên, trấn an đối phương, bảo nàng đừng căng thẳng quá mức.

Tử Nhược Yên được Tiêu Thiên ôm, nàng nghe lời này thì cảm thấy hơi bất ngờ.

Ngoại tổ phụ?

Nếu nàng nhớ không nhầm, hình như thực lực của ngoại tổ phụ không được cho lắm.

Tiêu lang quân đang nói mê sảng gì vậy, để ngoại tổ phụ đi cứu ngoại tổ mẫu.

Chuyện này...

Mua một tặng một?

“Làm thê tử của ta bị thương, muốn chết!”

Xa xa, tiếng gào thét phẫn nộ đột nhiên vang vọng, vô cùng quen thuộc.

Tử Nhược Yên vội vàng nghiêng đầu, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Đúng là như vậy, thân hình của ngoại tổ phụ, không biết từ lúc nào đã vọt từ đằng xa đến.

Lúc nãy vì để cứu Tử Nhược Yên, Tiêu Thiên dẫn theo Tuyết Phú Quý và Chu Nguyệt Hành bước vào trong mảnh vỡ thế giới, hắn bộc phát tốc độ đi trước một bước để ra tay.

Tuyết Phú Quý đi theo sau hắn, cả người ông giống như một quả bom mập mạp, đáp xuống trong vòng vây của kẻ thù.

“Đồ ngốc, chàng làm gì vậy!” Liễu Quế Hương đang bị bao vây tấn công, đôi bàn tay nắm song đao cũng đang run rẩy.

Khi bà nghe thấy giọng nói, quay đầu lại nhìn thấy Tuyết Phú Quý, không nhịn được mà thốt lên.

Tuyết Phú Quý đáp xuống, ông chỉ nhìn chằm chằm thê tử phía trước bằng đôi mắt sáng quắc.

Nhìn vết thương trên người bà, nhìn đôi tay run rẩy, khuôn mặt trắng bệch của đối phương, trong lòng ông giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Lúc trước, vẫn luôn là như vậy.

Gặp phải nguy hiểm, lúc nào cũng là thê tử xông lên phía trước, nàng ấy dùng dao trong tay để chém ra con đường kia.

Đặc biệt khi ông nhớ lại đêm mưa kia, cả người liền run rẩy.

Liễu Quế Hương lúc đó cũng chỉ là một cô nương trẻ tuổi, đang ở độ tuổi tươi đẹp, lại phải giấu mình, một đường giết ra ngoài.

Người nên được bảo vệ phải là nàng ấy mới đúng!

Lúc này, dường như sự phẫn nộ đang gào thét trong lòng ngực Tuyết Phú Quý.

Dường như có thứ gì đó đang được dẫn nỗ trong huyết mạch.

Giống như được lợi từ huyết mạch Đại Đức đế, Tuyết Phú Quý bình thường ôn hòa như nước, vô cùng mềm yếu.

Bình Luận (0)
Comment