Nhưng dòng nước ôn hòa bình lặng, một khi phẫn nộ, thì sẽ có uy năng hủy thiên diệt địa.
Tuyết Phú Quý giơ tay xé áo, thịt thừa toàn thân co rút lại trong nháy mắt, cơ thể lập tức phình to ra, mái tóc bạc tung bay.
Trong nháy mắt, thậm chí ông còn từ một người toàn thân mập mạp đầy mỡ, trở thành mãnh nam càng già càng dẻo dai.
So với sức mạnh cực hạn và thân hình phình to của Chung Dương Minh, thân hình Tuyết Phú Quý càng thêm hoàn mỹ, cơ bắp rắn chắc toàn thân giống như đao khắc búa đục.
Mà da thịt cả người cũng bắt đầu phiếm hồng, nhiệt độ quanh cơ thể cũng đang không ngừng tăng lên, hơi nước bốc lên bốn phía trời đất, biến thành sương trắng nóng hầm hập.
Không chỉ như thế, linh khí thiên địa xung quanh ào đến, giống như đã biến thành thực chất vậy.
Lúc này, Tuyết Phú Quý lao xuống dưới, giống như dẫn theo con sóng lớn ngập trời, cuồn cuộn ập đến.
“Chết!”
Tuyết Phú Quý phẫn nộ, ông khua hai tay, lập tức biến thành chưởng ấn ngập trời.
Con sóng lớn ngập trời di chuyển theo lòng bàn tay ông, quét ngang mà đến, trực tiếp đánh mấy tên dị tộc da xanh lân phiến xung quanh Liễu Quế Hương lần lượt nổ tung.
Bóng dáng Tuyết Phú Quý lướt ngang qua người Liễu Quế Hương, ôm bà vọt lên trên chiến hạm, đứng vững trên boong tàu.
Liễu Quế Hương được Tuyết Phú Quý đưa trở lại trên boong tàu chiến hạm đứng vững, bà giống như vẫn đang trong cơn mơ.
Bà ngẩng đầu nhìn Tuyết Phú Quý cao lớn hơn không ít, hoàn toàn cảm nhận được sự thay đổi tâm lý của Chung Lệ Song lúc trước.
Tử Nhược Yên cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn sự thay đổi kỳ lạ của ngoại tổ phụ, nàng quay đầu nhìn Tiêu Thiên bên cạnh: “Chàng...”
“Thiên phú của ngoại tổ phụ, rất lợi hại đó.” Tiêu Thiên chớp mắt nhìn Tử Nhược Yên.
Bên kia.
Chu Nguyệt Hành cũng dẫn theo Chung Dương Minh thương tích đầy mình vọt trở về trên boong tàu, đi đến bên cạnh mọi người.
Quân hộ vệ vây xung quanh chiến hạm hư không, cũng thu nhỏ tuyến phòng ngự, trở về trên boong tàu chiến hạm bao quanh bốn phía, cảnh giác nhìn trái phải.
May mà vừa rồi Tiêu Thiên bay đến, một đao sấm sét màu máu chém ngang bốn phía giết chết rất nhiều người.
Khiến áp lực của bọn họ đột nhiên giảm xuống, nếu không như vậy, thật đúng là không thoải mái như vậy.
“Thân vương đại nhân, cuối cùng các ngài cũng về rồi.” Chung Dương Minh được Chu Nguyệt Hành mang về, cả người thả lỏng không ít, nhìn thấy Tiêu Thiên trở về, trong lòng yên tâm.
Tiêu Thiên nhìn Chung Dương Minh, chậc lưỡi nói: “Bị đánh thảm thật đó, ngươi không dẫn Long Khâu Đạo đi cùng à? Nếu ông ta ở đây, các ngươi hợp thể thì quét sạch đám người này được thôi.”
Hợp thể?
Lời nói của Tiêu Thiên khiến tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Chung Dương Minh, ánh mắt vô cùng kỳ lạ.
Chung Dương Minh: “…”
Mà Liễu Quế Hương, trong mắt bà chỉ có dáng vẻ thay đổi rất nhiều, nhưng lại vô cùng quen thuộc của Tuyết Phú Quý.
“Nàng đứng yên ở đây nhé.” Tuyết Phú Quý nhẹ nhàng xoa đầu thể tử, sau đó ông xoay người lại, để lại cho đối phương một bóng lưng rắn chắc đáng tin cậy không gì sánh được.
“Tiếp theo, để vi phu giúp nàng xả cơn giận này.”
“Lần này, để ta đứng ở phía trước!”
Bùm!
Mặt đất hơi rung động, hoàn toàn khác với Chung Dương Minh, cũng không phải là bạo phát cực hạn của sức mạnh đáng sợ.
Trong khoảnh khắc Tuyết Phú Quý vọt ra ngoài, tiếng động cũng không lớn, nhưng tốc độ lại vô cùng đáng sợ.
“Chịu chết đi!”
Cùng với tiếng gào thét phẫn nộ của Tuyết Phú Quý, ông lập tức nhảy vào trong đại quân đã được tổ chức lại của đối phương.
Bùm! Bùm! Bùm!
Tuyết Phú Quý xông vào trận đại quân, giống như vũ khí chiến đấu cực kỳ tinh vi.
Quyền cước đồng thời được tung ra, nơi ông đi ngang qua không ngừng có những bóng người bị đánh đến nổ tung, biết thành từng làn sương máu.
Lúc này, Tuyết Phú Quý giống như con sóng lớn ngập trời quét ngang tất cả, tiêu diệt toàn bộ kẻ địch trước mặt.
Trên boong tàu chiến hạm, Liễu Quế Hương vẫn ngạc nhiên ngây người đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng chém giết phía trước.
Nhớ lại quá khứ, sau khi mình bị thương, người nam nhân này cứ ôm mình khóc.
Lẩm bẩm rằng, sau này nhất định phải bảo vệ mình thật tốt.
Ngày này, vậy mà thật sự đã đến.
“Thật đúng là, đã là lão phu lão thê rồi mà.” Liễu Quế Hương cất song đao, lẳng lặng thưởng thức trượng phu thể hiện sức mạnh to lớn.
Nhìn bốn phía người càng ngày càng nhiều, Tử Nhược Yên cũng hơi ngượng ngùng, liếc ngang Tiêu Thiên: “Chàng còn ôm đến khi nào?”
“Vĩnh viễn!” Khóe miệng Tiêu Thiên khẽ nhếch lên, hắn nhìn chằm chằm Tử Nhược Yên bằng ánh mắt sáng quắc.
“...” Tử Nhược Yên vừa mới ổn định được cảm xúc, mặt nàng lại đỏ bừng.
“Chủ yếu là bệ hạ chém giết lâu như vậy, chắc chắn rất vất vả, tựa vào người ta nghỉ ngơi một chút, đây là chuyện rất hợp lý.” Tiêu Thiên mở miệng bổ sung, nhìn Tử Nhược Yên: “Nàng nói đúng không, bệ hạ thân ái.”
Tử Nhược Yên ho nhẹ mấy tiếng, nàng đỏ mặt nói với giọng nghiêm túc: “Không sai, trẫm thật sự mệt rồi.”