Liễu Quế Hương cũng không nhìn phía trước nữa, bà nhìn về phía ngoại tôn nữ tế.
“Gân cốt của ngoại tổ phụ hơn người, càng là kỳ tài luyện võ, trời sinh nội tráng, cộng thêm ông ấy đã ăn quá nhiều tài nguyên Đại Đức Đế để lại.”
“Khi ta hướng dẫn ông ấy đi theo con đường luyện võ, xem như tích lũy lâu dài mới bộc phát ra đi.” Tiêu Thiên nhìn Chung Dương Minh, giải thích: “Thứ ngoại tổ phụ tu hành là bát cực, con đường khác hoàn toàn với mọi người.”
“Lại nói tiếp, đại quân này cũng đến đúng lúc, trở thành đá mài đao hoàn mỹ nhất của ngoại tổ phụ.”
Tiêu Thiên mở miệng chậm rãi miêu tả, sau đó giải thích: “Đương nhiên, không phải tất cả mọi người thích hợp theo ta tập võ, bằng không sẽ lãng phí thiên phú bản thân vốn có.”
“Ví dụ như bệ hạ, người không thích hợp tập võ, nhưng một số phương pháp rèn luyện mài giũa bản thân cơ bản, cũng có một số tác dụng thần kỳ và trợ giúp.”
Tử Nhược Yên nhẹ nhàng gật đầu: “Chính là phương pháp chàng hướng dẫn ta và Lạc Nữ Ái hoạt động cơ thể vào lúc sáng sớm đúng không?
“Đúng vậy!” Tiêu Thiên gật đầu, đồng thời nhìn Chung Lệ Song : “Ví dụ như Chung đại tướng quân, không quá thích hợp luyện võ, ngươi dựa theo con đường tu hành hiện giờ, tốc độ tiến bộ sẽ càng ngày càng nhanh.”
“Hoàn cảnh Đế vực Liên minh Nữ Đế càng ngày càng tốt, không cần nóng vội.”
Nghe Tiêu Thiên an ủi mình, Chung Lệ Song cũng hơi ngượng ngùng: “Đa tạ Thân Vương đại nhân chỉ điểm.”
Ầm!
Tiếng va chạm nặng nề lại vang lên.
Tuyết Phú Quý thể trạng hùng tráng, ông xách hai bóng người trong tay, sát khí đầy người dần dần đến gần bên này.
Trong lúc ông không ngừng bước về phía trước, thể trạng cũng trở về dáng vẻ mập mạp ban đầu.
“Ngoại tổ phụ bắt được người dẫn đầu rồi.” Tuyết Phú Quý ném bóng dáng trong tay lên boong tàu, hiền lành cười nói với Tiêu Thiên: “Còn nữa, con xem đây là cái gì.”
Nói xong, Tuyết Phú Quý vung tay, một khối đá bay về phía Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên cất Kẻ Dẫn Đường vào trong hệ thống không gian, một tay cầm lấy phiến đá rồi nhìn mặt trên, sắc mặt thay đổi.
“Đây là…”
Tiêu Thiên tỏ vẻ kinh ngạc khi cầm phiến đá trong tay.
Chất liệu của phiến đá không rõ, hắn chỉ dùng một lực đạo rất nhỏ, ước chừng một phần vạn, cũng chỉ lưu lại một dấu tay trên đó.
Trên đó vẽ một bức chân dung cùng nội dung là…
Tộc Linh Năng!
Tiêu Thiên quay đầu nhìn sang Lâm Bát Vân đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh Chu Nguyệt Hành.
“Đại nhân?” Khi thấy vẻ hiếu kỳ trong ánh mắt của Tiêu Thiên, Lâm Bát Vân có chút nghi hoặc.
Tiêu Thiên không nói nhiều, chỉ đối chiếu bức chân dung trên phiến đá với ông.
Lâm Bát Vân nhìn thấy chân dung tộc mình trên phiến đá, lập tức biến sắc, vội vàng cầm lấy phiến đá: “Đây…đây…”
Nhìn phiến đá, Lâm Bát Vân có vẻ ngạc nhiên và không chắc chắn, đôi mắt đầy sự kinh hãi.
Khoan nói đến Lâm Bát Vân, ánh mắt của hai người bị Tuyết Phú Quý bắt cũng đầy vẻ chấn động khi nhìn thấy tộc Linh Năng trước mặt này.
Hiển nhiên, bọn họ hẳn là không ngờ rằng ở nơi như thế này lại thấy sự tồn tại của tộc Linh Năng.
“Tộc Cốt Giáp, tộc Thanh Lân, thế mà lại gặp được Đạo cảnh này ở nơi này.” Chu Nguyệt Hành nhìn hai người bị bắt, ôm cánh tay gấu nở nang của mình, tặc lưỡi.
“Mặc dù bên phía Tàng Linh chúng ta có kẻ địch dị tộc lẻn vào hoặc lợi dụng đại giới lớn để xuyên qua màn chắn.”
“Nhưng thủ bút như thế này rất hiếm thấy.”
Tuyết Phú Quý gật đầu theo, nhìn sang thê tử Liễu Quế Hương: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Chẳng phải thuyền Hư Không của chàng không có phản ứng gì ư, ta lo lắng cho chàng…” Sau đó, Liễu Quế Hương liền miêu tả rõ động cơ khiến bọn họ xuất phát cho Tuyết Phú Quý.
Nghe xong, Tuyết Phú Quý vừa cảm động vừa buồn cười, không khỏi nhìn sang cháu gái.
Lo lắng cho tiểu Tiêu ư?
Đứa trẻ này vốn là một sự tồn tại không hợp lẽ thường, có gì mà phải lo lắng cơ chứ.
Liếc thấy ông ngoại nhìn Tiêu Thiên như nhìn quái vật vậy, Tử Nhược Yên cũng nhìn theo.
Lúc trước, khi Tiêu Thiên dẫn nàng cùng Lạc Nữ Ái xuyên qua màn chắn thế giới để trở về thì nàng đã biết.
Thực lực của trượng phu nàng không hề đơn giản như những gì đã thể hiện ra bên ngoài.
Nhưng đối với Tử Nhược Yên, việc trượng phu nàng có một chút bí mật nhỏ là điều rất bình thường.
Có đôi khi nàng nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mỏi mệt nhưng không muốn nghĩ nhiều về chuyện này.
Chỉ cần như hiện tại, Tiêu Thiên có thể ở bên cạnh bầu bạn với nàng.
Là đủ rồi.
Có điều…
“Tiêu lang quân, rốt cuộc cảnh giới của chàng đến mức nào rồi?” Với ánh mắt sáng rực, Tử Nhược Yên nhìn sang trượng phu của mình.
Đối mặt với câu hỏi của Tử Nhược Yên, Tiêu Thiên không khỏi gãi gãi đầu, không biết đáp lại như thế nào.
“Chuyện này…ta cũng không rõ nữa.” Nói đến đây, Tiêu Thiên chần chừ một lúc: “Theo một ý nghĩa nào đó, ta vẫn đang không ngừng trưởng thành.”
Trưởng thành?
Đối với vài người xem như hiểu khá rõ Tiêu Thiên, khóe miệng hơi giật giật.
Đáp án gì lạ vậy, trưởng thành là sao?