“Nhưng ta rất mạnh, tuyệt đối có đủ năng lực để bảo vệ cho bệ hạ, tung hoành tứ phương.” Tiêu Thiên vung tay chỉ về phía xa, giọng điệu chắc nịch.
Nhưng đối mặt với lời nói hùng hồn của Tiêu Thiên, Tử Nhược Yên lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Nếu như trẫm nói, chỉ cần chàng sống một cách vô lo vô nghĩ thì sao?”
“Chàng chỉ cần nằm một chỗ thảnh thơi, ngủ nướng, tắm ánh nắng mặt trời, ôm Tiêu Ngư Nhi ngáy khò khò trong lúc trẫm phê duyệt tấu chương là được.”
“Dù sao, lúc đó trông chàng rất vui vẻ và thoải mái.”
Tử Nhược Yên nhẹ nhàng kể lại và nhìn Tiêu Thiên với vẻ thương cảm trong ánh mắt, nàng vươn tay ra.
Ngón tay thon dài vuốt nhẹ lông mày Tiêu Thiên: “Nhìn chàng xem, lại cau mày nữa rồi, mỗi lần trải qua cảnh chém giết thì chàng lại biến thành dáng vẻ này.”
“Huống hồ, khi chàng có một mình, bóng lưng luôn ủ rũ, ăn uống kiểu nhồi nhét, căn bản không còn dáng vẻ đang thưởng thức mỹ thực nữa.”
“Như thể chàng đang báo thù điều gì đó!”
Tiêu Thiên giật mình đứng yên tại chỗ, hắn có như vậy sao?
Có lẽ là vậy, chính hắn cũng không nhận ra.
Hắn ngẫm nghĩ, nếu không nhờ hệ thống Vượng Tài trợ giúp thì hắn cũng không có được một giấc ngủ ngon lành.
Chỉ là dạo này hắn cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn một chút.
Có điều…
Tiêu Thiên nhìn khuôn mặt mỉm cười của Tử Nhược Yên, trong lòng cảm giác như có một dòng nước ấm chảy qua.
“Cảm ơn!” Tiêu Thiên mỉm cười, nghiêm túc nói: “Cảm ơn nàng đã quan tâm ta như vậy.”
“Chính Lạc ngu ngốc đã phát hiện ra kiểu ăn uống nhồi nhét như báo thù của chàng, trẫm sẽ không chiếm công lao của nàng ta.” Tử Nhược Yên đang nói bỗng vươn tay ra, nhéo má Tiêu Thiên.
Một khuôn mặt tươi cười có chút buồn cười xuất hiện khi nàng nhéo má Tiêu Thiên.
Nhìn kiệt tác của mình, Tử Nhược Yên nở nụ cười: “Như thế này rất tốt.”
“He he he…” Tiêu Thiên đang bị nhéo má, không khỏi cười ngây ngô như thể bị cảm xúc của Tử Nhược Yên lây nhiễm.
Mọi người đứng bên cạnh, nhìn thấy hai vị cũng đều lộ ra nụ cười trên khuôn mặt.
Nhất là những người lớn tuổi như Tuyết Phú Quý, trong lòng cảm khái không thôi.
Tuổi trẻ thật tốt~
Cảm giác hiểu nhau và chăm sóc nhau từ tận đáy lòng.
“Đại nhân!”Giữa lúc Tiêu Thiên và Tử Nhược Yên đang an ủi nhau, một giọng nói đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí đó.
Bọn họ quay đầu lại liền nhìn thấy Lâm Bát Vân đang quỳ trên mặt đất.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Tiêu Thiên có chút giật mình khi nhìn thấy Lâm Bát Vân đang quỳ trước mặt mình.
Lâm Bát Vân điên cuồng dập đầu về phía Tiêu Thiên trước, sau khi khấu đầu xong hắn đứng lên: “Đại nhân, ngài có thể đi một chuyến đến quê hương ta và giấu nó bên trong Đế vực Liên minh Nữ Đế không?”
“Hả?” Tiêu Thiên nhíu mày, nhìn Lâm Bát Vân: “Trước đó, không phải ta đã nói với ngươi rằng linh khí của Đế vực Liên minh Nữ Đế tạm thời đang hỗn loạn, nếu lại dung nhập thế giới giới vực, nói không chừng…”
Lâm Bát Vân vội vàng lên tiếng: “Không giống, với linh khí thuần tịnh của quê hương ta mà dung nhập thì chỉ tốt chứ không xấu, đại nhân theo ta đi một chuyến thì sẽ hiểu.”
Nói đến đây, Lâm Bát Vân vội vàng cầm lấy phiến đá, khống chế linh khí rót lên trên nó.
Phiến đá bị linh khí dẫn động, hóa thành ảnh hưởng hư ảnh, dâng lên giữa không trung.
Hai kẻ dị tộc bị Tuyết Phú Quý bắt được, khi nhìn thấy cảnh này lập tức biến sắc.
“Đây là tinh đồ hư không?” Tiêu Thiên hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy hình ảnh ở bốn phía.
Làm sao tinh đồ hư không lại có thể xuất hiện trên phiến đá khắc họa chân dung của tộc Linh Năng sau khi rót linh khí vào.
Tinh đồ, chỉ dẫn tới nơi nào?
“Đúng, đây chỉ dẫn đến quê hương tộc chúng ta.” Giọng điệu Lâm Bát Vân run run, nhìn Tiêu Thiên: “Ta không biết vị trí quê hương có bị lộ với nhiều người hay không, bởi vì tinh đồ hư không đã bị hỏng, bọn họ tìm hồi lâu nhưng không thấy nên chỉ có thể từ từ tìm kiếm.”
“Nhưng quê hương của tộc chúng ta tuyệt đối không thể bị người của Tàng Võ tìm được.”
Nói đến đây, Lâm Bát Vân lại lần nữa điên cuồng khấu đầu về phía Tiêu Thiên, cuối cùng gục đầu trên mặt đất: “Đại nhân!”
Tiêu Thiên không nói gì mà chỉ nhìn Lâm Bát Vân: “Phong cảnh ở quê hương các ngươi như thế nào?”
“Hả?” Lâm Bát Vân kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó mới vô thức trả lời: “Vô cùng đẹp!”
“Vậy thì được.” Tiêu Thiên lẩm bẩm, quay đầu nhìn Tử Nhược Yên ở bên cạnh: “Nàng luôn nói là trông ta rất mệt mỏi nhưng nàng cũng mệt mỏi không kém.”
“Đúng lúc chúng ta đi thư giãn một chút, coi như là du sơn ngoạn thủy.”
Nói đến đây, Tiêu Thiên hơi khum tay, làm bộ: “Không biết ý bệ hạ như thế nào?”
Tử Nhược Yên nhìn ánh mắt của Tiêu Thiên, đôi môi đỏ mọng của nàng hé nở nụ cười.
“Trẫm ân chuẩn!”
“Thân Vương đại nhân, còn hai người kia thì phải làm sao đây?” Chung Chương Minh đã hồi phục được kha khá, chỉ vào hai kẻ bị Tuyết Phú Quý đánh đến nỗi không có năng lực phản kháng và đang khép nép quỳ trên boong thuyền.