Tiêu Thiên quay đầu lại, nhìn tộc Cốt Giáp và tộc Thanh Lân.
Nói ra thì đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hai dị tộc này.
Hắn không khỏi cảm thán, thế gian này quá đỗi thần kỳ, thế mà lại có nhiều chủng tộc kỳ quái, dáng dấp vô cùng kỳ lạ như vậy.
Tiêu Thiên vừa ngẫm nghĩ vừa đi đến trước mặt kẻ tộc Thanh Lân, quan sát đối phương.
Lần này, cường giả Đạo cảnh của Võ Linh quân Tàng Vũ mai phục có ba người.
Cường giả Đạo cảnh của tộc Huyết Dũng đã bị Tuyết Phú Quý lỡ tay đánh chết tươi rồi.
Tộc Thanh Lân ở trước mặt này cũng không khá hơn chút nào.
“Tộc Thanh Lân là sự tồn tại khá phiền toái của bên Võ Linh quân trong chiến trường hư không, lân phiến của bọn họ có thể trợ giúp Võ Linh quân che giấu tung tích, xem như là sát thủ bẩm sinh.” Chu Nguyệt Hành ở bên cạnh lên tiếng.
Khi nhìn thấy ánh mắt dò xét và hiếu kỳ của Tiêu Thiên nhìn tộc Thanh Lân, ông liền tự động giải thích.
“Hừ, phế vật che giấu tung tích mà cũng xứng làm sát thủ ư?” Tiêu Thiên lắc đầu cười nhạo: “Thủ đoạn đê tiện.”
Vẻ kinh thường của Tiêu Thiên khiến lông mày của Chung Dương Minh khẽ run lên.
Người từng được Tiêu Thiên chỉ điểm đạo sát thủ, Chung Dương Minh biết rất rõ tư tưởng của Thân Vương nhà mình quỷ dị đến cỡ nào.
Về phần những người khác có chút không theo kịp ý nghĩ này của Tiêu Thiên.
Lúc này, tộc Thanh Lân trước mặt Tiêu Thiên, những lân phiến rải rác giống như đồ trang trí trên khuôn mặt đầy máu màu xanh lục, đã vỡ vụn, khảm trong da thịt.
Có thể thấy được Tuyết Phú Quý ra tay hung ác thế nào mà khiến hắn trông thê thảm như này.
“Các ngươi cầm khối phiến đá này là dự định tìm quê hương của tộc Linh Năng à?” Tiêu Thiên nhận lấy phiến đá từ trong tay Lâm Bát Vân, nhìn chằm chằm vào tên Đạo cảnh trước mặt.
Hành động của Tiêu Thiên khiến cả đám người hiểu ra.
Hóa ra là thẩm vấn.
Quả thật, thẩm vấn để lấy tình báo là điều cần thiết.
Cộng với hành động đột ngột của Lâm Bát Vân càng làm cho đám người hiếu kỳ, rốt cuộc quê hương của tộc Linh Năng có gì mà khiến ông căng thẳng như vậy.
Trong lời nói, ông còn nhấn mạnh rằng tuyệt đối không thể rơi vào tay của người Tàng Vũ.
Chỉ e là có bí mật gì đó.
Tốt nhất là có thể biết được rốt cuộc tình báo mà bên Tàng Vũ đang nắm giữ đã đến mức độ nào rồi.
“Muốn chém giết hay róc thịt thì cứ tự nhiên, còn muốn từ trong miệng ta lấy…” Cường giả tộc Thanh Lân nhếch khóe miệng, thận trọng nói.
Bang!
Tiêu Thiên bỗng nhiên đạp một cước khiến cường giả tộc Thanh Lân bay ra ngoài.
Trong phút chốc, Tiêu Thiên siết chặt nắm đấm, bỗng nhiên có tiếng nói của Chung Dương Minh truyền tới: “Lực lượng ngươi bây giờ rất mạnh nhưng kỹ xảo phát lực có chút vấn đề, một lực giảm bớt mười lần chứ không phải đơn thuần sử dụng lực quá mạnh.”
Chung Dương Minh vừa dứt lời, thân thể Tiêu Thiên liền vặn vẹo, đôi chân như mọc rễ, bắp đùi căng cứng, trong nháy mắt lực đạo phun trào.
Thân trên cũng theo đó, lực đạo dần dần tăng lên, quyền phong thuận theo cánh tay phát ra.
Đùng!!!
Ngay lập tức, tiếng ầm vang cực lớn bạo phát, lực lượng cuồng bạo trong nháy mắt lan rộng ra phía trước.
Không khí chấn động liên tục, cường giả của tộc Thanh Lân đang bay giữa không trung.
Cường giả của tộc Thanh Lân có chút hoảng hốt khi cảm nhận được thân thể của mình đang bị lực đạo xé nát.
Làm gì vậy?
Nhân tộc này đang làm cái gì vậy?
Khi nói đến loại chuyện đàm phán thẩm vấn này, không phải có một quy trình cơ bản cò kè mặc cả qua lại giữa ta và ngươi sao?
Trước khi cường giả tộc Thanh Lân kịp hiểu rõ nguyên nhân thì toàn bộ thân hình hắn nổ tung thành một khối huyết vụ lục sắc.
Hơn nữa, huyết dịch thiêu đốt giống như pháo hoa rực rỡ nổ tung giữa không trung.
Trông rất đẹp mắt.
“Vì để biểu diễn kỹ xảo phát lực cho ngươi xem mà ta cố ý tập trung lực lượng, ngươi đã nhìn rõ chưa?” Tiêu Thiên xoay người nhìn Chung Dương Minh.
Chung Dương Minh cẩn thận nhớ lại động tác vừa rồi của Tiêu Thiên, sau đó nhẹ nhàng khoa tay theo.
Đùng!
Chỉ là mô phỏng Tiêu Thiên, tùy ý tung nắm đấm như thế thôi, Chung Dương Minh đã khiến không khí chấn động rồi.
Chung Lệ Song ở bên cạnh thấy vậy liền không thể tin vào mắt mình.
Trượng phu của mình lợi hại như vậy ư?
“Tiêu lang quân thật mạnh!” Ánh mắt Tử Nhược Yên càng thêm sáng ngời, một loạt quyền bình thường vừa rồi lại ẩn chứa đạo lý trong đó khiến nàng xúc động theo nó.
Nhẹ nhàng huy động, linh khí trong cơ thể dao động, nàng cũng thử bắt chước theo.
Đúng như dự đoán, cường độ sẽ được tăng lên.
“Sao lại cảm giác nó đơn giản như vậy mà…” Bên cạnh, Chu Nguyệt Hành cũng huy động tay gấu, sau khi cẩn thận lĩnh ngộ thì tấm tắc lấy làm lạ.
Ầm ầm!!
Tiếng nổ cực lớn lại lần nữa vang vọng.
Rất nhiều người quay lại nhìn, phát hiện nơi phát ra động tĩnh là từ cú vung nắm đấm của Tuyết Phú Quý.
Liễu Quế Hương ở bên cạnh nhìn thấy chuyển biến của trượng phu, cảm thấy giống như đang mơ.