Sau đó, bà cũng không tự chủ mà bắt đầu thử múa song đao.
Chung Lệ Song được con gái Chung Linh dẫn dắt một cách cẩn thận.
Lưu Diễm ôm cự nhận đại đạo trong tay, trầm tư.
Về phần Lâm Bát Vân, ánh mắt ông càng lóe lên tinh quang khi nhìn về phía Tiêu Thiên như thể đang một con quái vật nghịch thiên vậy.
Ngay lúc này, tất cả mọi người đã học được không ít công phu từ màn trình diễn vừa rồi của Tiêu Thiên.
Còn tộc Cốt Giáp đang quỳ tại đó, kinh ngạc nhìn bóng lưng Tiêu Thiên như nhìn một con quái vật.
Tại sao?
Rõ là chỉ một kỹ xảo phát lực rất đơn giản nhưng khi Tiêu Thiên thi triển ra thì hắn lại thấy rõ, Tiêu Thiên đã làm như thế nào để quy tắc thiên địa và đại đạo thế gian thuận theo mình.
Đúng vậy!
Không phải mượn lực lượng thiên địa dùng, cũng không phải mượn sức mạnh đại đạo.
Mà là khiến chúng thuận theo mình.
Giống như con cá bơi theo dòng nước chảy, làm ít mà hưởng nhiều.
Dưới sự dẫn dắt như này, cả đám người vô thức tiến bộ hơn rất nhiều.
Quả thật không hợp lẽ thường.
“Đúng là vi diệu!” Khi mọi người gần như lĩnh ngộ xong, Tiêu Thiên không khỏi hô hào, thu hút sự chú ý của mọi người: “Có điều cũng phải cảm tạ cường giả tộc Thanh Lân của Võ Linh quân kia.”
“Nếu như người này không có chút cốt khí thì ta cũng không đến nỗi phải dùng hắn làm đối tượng dạy học.”
“Tính ra hắn cũng là một người kiên cường, lúc đầu ta còn cười nhạo hắn ti tiện, hóa ra ta mới là người có lỗi.”
Lời của Tiêu Thiên khiến cả đám người trố mắt nhìn nhau, cảm giác nghe cứ kỳ quái thế nào.
Lúc này, Tiêu Thiên thở dài nhìn về phía bọn họ: “Người ta thường nói ôn bài cũ rồi mới học bài mới, tốt nhất mọi người nên ôn tập lại bài học về một quyền vừa rồi.”
Nói xong, hắn liền bước tới tộc Cốt Giáp ở trước mặt.
Cường giả Đạo cảnh tộc Cốt Giáp nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Thiên có chút cổ quái.
Không phải chứ?
“Từ đầu đến giờ, ngươi vẫn một mực không kêu lấy một tiếng, thiết nghĩ chắc ngươi cũng giống như vị đồng bào kiên cường kia, đều là những kẻ thà chết chứ không chịu khuất phục, tuyệt đối sẽ không mở miệng cầu xin tha thứ hay là tiết lộ nửa chữ tình báo nào.”
“Nếu như ta cố chấp thẩm vấn, chỉ sợ đó là một sự sỉ nhục đối với ngươi.”
“Tuy chúng ta là địch nhân nhưng ta biết việc tử chiến sa trường chính là niềm vinh quang của các ngươi.”
“Được, Thân Vương hoàng triều Đại Viêm Tiêu Thiên ta sẽ cho ngươi cơ hội này.”
Đồng tử của cường giả tộc Cốt Giáp co lại, mắt trừng to.
Kiên cường?
Thà chết chứ không chịu khuất phục?
“Không phải, ta có thể…”
Bang!
Cường giả tộc Cốt Giáp còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một cước đạp bay lên giữa không trung.
“Chung quy đều là kẻ tu hành, hạng người chém giết nơi chiến trường, kẻ nào kẻ nấy đều cứng đầu cả.” Tiêu Thiên lắc đầu ngao ngán, nhìn pháo nổ trong không trung.
“Không chỉ như thế, kẻ được gọi là tộc Cốt Giáp này, quả đúng là danh xứng với thực, thật khiến người ta phải cảm động.”
Tiêu Thiên nói xong, cả đám người nghe đều giật giật khóe miệng.
Nhất là người đứng ở khoảng cách gần Chu Nguyệt Hành, ông có thể nhìn thấy vẻ mặt của Đạo cảnh tộc Cốt Giáp kia.
Từ ngôn ngữ cho tới biểu cảm đều thể hiện rõ là muốn tiết lộ tình báo, cầu xin tha mạng.
Nhưng thật đáng tiếc…
Chu Nguyệt Hành liếc trộm Tiêu Thiên, đứa nhỏ này căn bản không cho hắn cơ hội mà.
Hơn nữa, rõ ràng là ngươi nổ chết đối phương.
Tại sao lại bày ra dáng vẻ oai phong lẫm liệt như thể ngươi đang thành toàn cho đối phương vậy.
Hoàn toàn không có kẽ hở nào.
“...” Tử Nhược Yên đứng cách đó không xa, đôi môi đỏ của nàng khẽ nhếch lên, có chút khó tin nhìn về phía Tiêu Thiên.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tiêu Thiên như thế này, khiến người khác có cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tử Nhược Yên luôn cảm thấy hình như vừa rồi kẻ địch chết vô cùng ấm ức.
Nghĩ tới đây, Tử Nhược Yên nhẹ nhàng quay đầu nhìn Chung Dương Minh ở bên cạnh, phát hiện thần sắc của đối phương vẫn như thường, không có chỗ nào kỳ quái.
Nàng lại nhìn sang Chung Linh và Lưu Diễm, thấy vẻ mặt của hai người họ không kinh ngạc gì.
Theo suy đoán của nàng, ba người họ là những người đi theo Tiêu Thiên tu hành lâu nhất.
Bọn họ không kinh hãi chứng tỏ Tiêu Thiên trong quá khứ thường xuyên bày ra dáng vẻ này.
Tử Nhược Yên nhếch môi, khẽ cười.
Một Tiêu Thiên không thèm nói đạo lý, trông cũng khá đáng yêu đó chứ.
“Không biết trong quá khứ, rốt cuộc thì Tiêu lang quân đã trải qua những chuyện gì mà tính tình lại cổ quái như thế này.” Tử Nhược Yên nói xong thì đưa mắt nhìn theo bóng lưng đang chống nạnh của Tiêu Thiên, ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng.
Tính cách càng vặn vẹo kỳ quái thì càng chứng tỏ chàng chắc hẳn đã có một cuộc sống tồi tệ trong quá khứ.
Thậm chí là rất phức tạp.
Ngay lúc này.
Chung Linh đang đứng bên cạnh, bỗng nhiên lên tiếng: “Đúng rồi, nếu chúng ta cùng ra ngoài chơi thì hoàng triều Đại Viêm phải làm sao?”