Tiêu Thiên sửng sốt, toàn thân cứng đờ, ngại ngùng quay đầu lại nhìn Chung Linh.
Vấn đề này, hắn suýt chút quên mất tiêu.
Tử Nhược Yên là Nữ Đế Đại Viêm và còn là một người cuồng công việc.
Hiếm lắm mới ra ngoài được một chuyến là đã tốt lắm rồi, nếu để nàng kéo dài thời gian lâu như vậy, làm sao có thể…
Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Thiên, Chung Linh vội vàng che miệng mình lại, nàng cảm giác như mình vừa nói sai gì đó, trong lòng vô cùng áy náy.
Bên cạnh, Lưu Diễm vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu của cô nhóc Chung Linh: “Lại nói mà không suy nghĩ rồi.”
“Không sao, trẫm ra ngoài du ngoạn cùng Thân Vương mấy ngày thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?” Lúc này, Tử Nhược Yên bỗng lên tiếng.
Tiêu Thiên sửng sốt một lúc, ánh mắt lần nữa khôi phục hào quang, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tử Nhược Yên.
Tình huống gì đây trời.
Theo hiểu biết của hắn về Tử Nhược Yên, một người gánh trọng trách trên người và cuồng công việc như nàng, thế mà lại đồng ý đi chơi với hắn ư?
“Từ lúc trở thành hoàng đế hoàng triều Đại Viêm tới giờ, trẫm luôn dốc hết sức mình chăm lo việc nước, chẳng lẽ không thể hưởng thụ một chút sao?” Tử Nhược Yên mỉm cười nhìn Chung Dương Minh: “Chung thừa tướng, ngươi nghĩ sao?”
“Ha ha ha, bệ hạ nói chí phải, hoàng triều Đại Viêm đã có thần ở đây chăm lo, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Huống hồ, lúc này cũng không ai dám làm ầm ĩ, chẳng phải còn có Thái Thượng Hoàng sao?”
Tuyết Phú Quý ở bên cạnh bật cười theo: “Ngươi nói đúng, cháu gái ngoan, con cứ an tâm ra ngoài đi chơi với tiểu Tiêu, thả lỏng tâm tình một chút, mọi chuyện đã có cha con lo rồi.”
“Hắn vốn là hoàng đế hoàng triều Đại Viêm mà, bây giờ hắn quay lại làm vài ngày để con ra ngoài chơi cho vui vẻ thoải mái, sau đó lại bảo hắn đi ra là được.”
Liễu Quế Hương đứng một bên, buồn cười đẩy đẩy trượng phu: “Chàng nói như thể vị trí hoàng đế này không quan trọng vậy.”
Tử Nhược Yên mỉm cười nhìn về phía Tiêu Thiên, nghiêm mặt hỏi dò: “Sao nào, Tiêu Thân Vương không nguyện ý, muốn kháng chỉ ư?”
“...” Tiêu Thiên ngơ ngác cả buổi, lập tức nở nụ cười: “Bệ hạ nói gì vậy, thần tuân chỉ!”
Mọi người đều nở nụ cười, yên lặng ngắm nhìn điệu bộ của hai người họ.
Lưu Diễm cười hiền từ như một người mẹ.
“Đi chơi thôi!” Chung Linh phấn khích lắc lắc đầu.
Nhưng nàng hưng phấn chưa được bao lâu thì lỗ tai đã bị lão nương Chung Lệ Song nhéo lấy: “Ngươi còn nghĩ đến chuyện ra ngoài chơi, mơ đi con, sớm biết ngươi lợi hại như vậy thì lão nương đâu đến nỗi phải cực khổ như thế này.”
“Bệ hạ không dễ gì mới được ra ngoài thư giãn một chút, còn ngươi thì ngoan ngoãn về nhà cùng ta, hỗ trợ tuần thủ Đại Viêm!”
Nghe mẫu thân nói xong, vẻ mặt Chung Linh bỗng trở nên đau khổ, khi chuẩn bị phản kháng thì gặp phải ánh mắt hung ác của Chung Lệ Song.
Toàn thân nàng run lên, chỉ đành mím môi, gật đầu với vẻ ủy khuất.
Bất kể lúc nào.
Lão nương chung quy cũng là mẹ của ngươi.
Cuối cùng, cả nhóm người tách ra.
Trong đó, Tiêu Thiên và Tử Nhược Yên đi theo Lâm Bát Vân đến quê hương của ông, hai người vừa du ngoạn vừa thuận tiện giải quyết một số việc.
Về phần đám người còn lại, bọn họ đều quay về Đế vực Liên minh Nữ Đế.
Động thiên tộc nhân của Lâm Bát Vân đã được giao cho Tuyết Phú Quý để ông mang về trước.
Đợi sau khi về Đế vực Liên minh Nữ Đế, ông có thể bắt đầu để những người tộc Linh Năng giúp đỡ mọi việc và ổn định cuộc sống.
Chỉ như vậy thì mới có thể giúp cho những người tộc Linh Năng hòa nhập vào Đế vực trong thời gian ngắn nhất.
Tiêu Thiên mượn một chiếc chiến hạm hư không của Tuyết Phú Quý, sau đó hắn dẫn theo Tử Nhược Yên cưỡi chiến hạm bay trong hư không.
Lâm Bát Vân phụ trách khống chế thuyền Hư Không bay về hướng quê hương ông.
Về phần vì sao Tiêu Thiên không mang Tử Nhược Yên bọn họ bay đi cho nhanh?
Mãi mới có dịp hắn dẫn vợ mình ra ngoài hưởng tuần trăng mật, có thuyền Hư Không mà không ngồi, lại có sẵn “tài xế” mà không dùng.
Tự nhiên đi hành xác bản thân.
Nếu hắn thật sự làm như vậy thì đúng là bị điên.
Trên boong chiến hạm khác trong hư không.
Sau khi cả đám người đưa mắt nhìn theo Tiêu Thiên bọn họ rời đi, chiến hạm của họ cũng bắt đầu thay đổi phương hướng đi về lại Đế vực Liên minh Nữ Đế.
“Nói ra thì hình như ta chưa giới thiệu kỹ với các ngươi.” Lúc này, Tuyết Phú Quý quay về phía đám người: “Vị này chính là đích tử của Yêu Hoàng Bát Hoang, coi như cùng thế hệ với ta.”
Chu Nguyệt Hành cười lớn, nhẹ nhàng gật đầu với mọi người.
“Chu lão đệ, sao hai người gặp được nhau vậy?” Bỗng nhiên, Liễu Quế Hương cảm thấy tình hình không ổn.
Nơi bọn họ gặp nhau tương đối vắng vẻ, xa xôi.
Làm sao Chu Nguyệt Hành tìm tới được hay vậy?
“Chị dâu à, lúc mọi người rời khỏi Hoàn Sơn giới, chẳng phải Tuyết lão ca tìm ta giúp đỡ ư? Ta vẫn luôn ở bắc thành Tuyết Hạ Sơn.” Chu Nguyệt Hành vẫy vẫy tay gấu, giải thích với Liễu Quế Hương.