"Sao vậy, không tin à, chúng ta thử luyện xem sao?" Tuyết Phú Quý nói xong, vừa cười híp mắt đứng dậy.
Nhìn thấy Tuyết Phú Quý hờn dỗi, Tuyết Như Yên lắc đầu: "Cha, tuổi đã lớn rồi sao vẫn còn giận dỗi vậy."
"Bỏ đi, nếu cha có hứng, vậy thì luyện với ông ấy." Tử Đế Tôn bên cạnh vỗ nhẹ vai của thê tử.
Trước đây nhạc phụ cũng thích làm như vậy, bình thường để bọn họ đến luyện cùng, sau đó dùng mấy linh khí có giá lớn đến đấu với bọn họ.
Có lẽ lần này lại có linh khí mới gì đó, muốn thử đôi chút.
Liễu Quế Hương ở bên cạnh hiểu rõ, trượng phu của mình đang khoe khoang với con gái và con rể.
Nghĩ đến cũng đúng, thực lực đột nhiên tăng mạnh.
Giống như là phú quý không hồi hương, như áo gấm dạ hành.
"Đúng rồi, con rể, con tốt nhất là nên thi triển ra kỹ thuật bí mật tế xuất mười ấn." Tuyết Phú Quý vừa nói vừa hoạt động vai.
Tử Đế Tôn ho khan mấy tiếng, cúi đầu có chút ngượng ngùng, trong lòng ông suy nghĩ.
Nên dùng cái cớ gì để từ chối lời đề nghị của nhạc phụ, còn không để đối phương mất mặt.
Tế xuất mười ấn, đừng để đến lúc đó...
Lúc nghĩ đến đây, bỗng nhiên Tử Đế Tôn cảm giác cứ như bản thân bị bóng mờ bao phủ, ông ngẩng đầu lên.
Thì phát hiện cơ thể của nhạc phụ bành trướng, hình thể cất cao, hóa thành một tư thế cực kỳ khoa trương.
Cơ bắp cả người đỏ thẫm, tản ra nhiệt độ cao, hít một hơi.
Khiến mảng khu vực này tràn ngập sương trắng bay lên.
"Nếu không đến lúc đó, sợ con không còn cơ hội đó." Tuyết Phú Quý siết chặt song quyền, trên cơ bắp như nổ tung nổi lên gân xanh.
Tử Đế Tôn nhìn Tuyết Phú Quý thay đổi cực lớn trước mặt, lập tức nuốt nước bọt, không khỏi quay đầu nhìn về phía thê tử.
Nhưng lúc này, lại phát hiện thê tử Tuyết Như Yên ngồi ở bên cạnh Liễu Quế Hương từ lúc nào.
“Dù sao phụ thân cũng là trưởng bối, hai đánh một thì hơi kỳ quặc.” Tuyết Như Yên nói đến đây thì chớp mắt với trượng phu: "Cố lên."
Khóe miệng của Tử Đế Tôn hơi co giật, cứng ngắc quay đầu: "Nhạc phụ, nhẹ chút..."
Sau khi hai cha con tiến hành một trận giao lưu thì ngồi lại cùng nhau.
Cả người Tử Đế Tôn đều co quắp nằm gục lên bàn, vỗ lên đó, xương cốt toàn thân mỏi mệt rã rời, không tha thiết sống nữa.
Cũng may nhạc phụ là người để ý, đánh người không đánh mặt.
"Ha ha ha, Tử Đế Tôn à, vẫn là phải tăng cường rèn luyện, không được buông lỏng tu hành." Tuyết Phú Quý đã khôi phục lại dáng vẻ mập mạp, vỗ vỗ phía sau của Tử Đế Tôn.
Nhiều năm như vậy, cũng được xem là dựng uy phong cho nhạc phụ rồi.
"Cha, rốt cuộc người đã xảy ra chuyện gì, sao lại trở thành như vậy." Tuyết Như Yên thật sự tò mò, nhìn chằm chằm Tuyết Phú Quý.
Sao trong nháy mắt, người cha già như biến thành một người khác vậy.
Tuyết Phú Quý cười thần bí, liếc nhìn con rể: "Thần thông không gian, hừ, các con hoàn toàn không đủ hiểu rõ Tiểu Thiên!"
...
Tuyết Phú Quý đột nhiên nắm tay, đánh ra một tư thế, tốc độ nhanh thì thôi đi.
Hơn nữa còn ẩn chứa chí lý trời đất, dưới quyền vận chấn động, quyền phong đột nhiên đánh tới trước mặt Tử Đế Tôn.
Quyền phong đập vào mặt, chân mày Tử Đế Tôn nhẹ nhàng run rẩy.
Chính là như vậy.
Trốn không thoát!
Trên người nhạc phụ cũng không biết xảy ra cái gì, mạnh thái quá.
Từng quyền đến thịt khiến bản thân căn bản không chống đỡ được, rõ ràng là Thập Ấn Tề Phát, ấn Nhân hoàng gào thét mà đi.
Nhưng toàn thân nhạc phụ giống như mọc đầy mắt, lúc di chuyển tới gần mình, ngài còn có thể dễ dàng chặn đứng ấn Nhân hoàng.
“Đây chính là con đường tu hành mới mà đứa nhỏ tiểu Tiêu kia truyền thụ.” Tuyết Phú Quý nói đến đây, vẻ mặt trịnh trọng.
“Võ đạo!”
Xoạt xoạt!
Tuyết Phú Quý lại vung hai nắm tay giống như ảo ảnh lóe ra, không gian đều nhẹ nhàng chấn động.
Nhưng mà muốn dễ dàng xé nát không gian giống như Tiêu Thiên thì vẫn kém rất xa.
“Võ đạo?” Tử Đế Tôn và thê tử Tuyết Như Yên đưa mắt nhìn nhau.
Đây là đại đạo gì, tại sao chưa từng nghe qua.
“Cha nói không phải thần thông không gian là ý gì.” Tuyết Như Yên nghĩ đến lời phụ thân vừa nói bèn hỏi lại.
Tuyết Phú Quý nhẹ nhàng hừ một tiếng, vỗ nhẹ lên bụng béo của mình: “Tiểu Tiêu đều đã nói với các ngươi, hắn là nhục thân cường bạo, tự thành trời đất, tay không bóp nát không gian không phải nói chơi.”
“Cũng không phải là có thần thông không gian gì trong miệng các ngươi.”
Nhìn thấy Tuyết Phú Quý nói như vậy, Tử Đế Tôn không nhịn được nở nụ cười: “Nhạc phụ đại nhân, ngài thật sự là nhập vai quá sâu rồi, cái gọi là tự thành trời đất, nhục thân viên mãn vô lậu đều là Lạc đại ca bịa chuyện.”
“Làm sao có thể có người chỉ cần dựa vào nhục thân là tay không bóp nát được không gian, hơn nữa mọi người đều biết thể tu thuần túy không có tiền đồ.”
“Cho dù là thể tu bên phía Tàng Vũ cũng là huyết khí nội liễm, linh khí chỉ là trợ giúp, lĩnh hội sức mạnh đại đạo thêm vào thân xác rồi...”