“Ta làm thế nào không phải các ngươi nhìn thấy rồi à?” Tiêu Thiên vừa nói vừa kéo vòng nô lệ xuống, sau đó lại đeo lên lại.
“Ừ, chỉ đơn giản như vậy thôi, gỡ ra rồi đeo lại không được sao.”
Chung Linh và Lưu Diễm liếc nhau, đều nhìn ra sự bất đắc dĩ bên trong ánh mắt.
Thân Vương đại nhân à, không hổ là ngài.
Dựa theo ghi chép, vòng nô lệ chỉ có sự tồn tại Thánh cảnh thập giai mới có thể chặt đứt được.
Sao vào miệng ngài thì lại thành chuyện chơi vui thế.
Hai người không hẹn mà cùng lắc đầu, thành thành thật thật đi theo phía sau Tiêu Thiên.
Dọc theo đường đi, ba người cứ như vậy lo lắng tai tai đích tiến vào trong cung.
Sau khi thân hình của ba người bọn họ biến mất, trong âm thầm có một người thu hồi ánh mắt đặt trên người bọn họ, vội vàng rời khỏi.
Rất nhanh, người này đã tiến vào từ cửa sau của một tòa phủ đệ.
Mà bảng hiệu trên cửa của phủ đệ ấy rõ ràng viết...
Lưu phủ!
...
Trong hoàng cung.
Sau khi vào cung, nhìn sang trái nhìn sang phải không thấy một ai hết, Chung Linh lại hiếu kỳ đặt câu hỏi: “Thân Vương đại nhân, có phải người định định trực tiếp đánh chết Lưu Ngạo Thiên luôn không thế!”
“???” Tiêu Thiên nhìn Chung Linh với vẻ cực kỳ khó tin: “Wow, đồ con nít ranh nhà ngươi dã man thật đất. Ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đánh chết người ta làm gì chứ?”
“Thế nhưng Lưu Ngạo Thiên nhất định sẽ gây khó dễ với ngài trên triều đình, đến lúc đó đâm lao phải theo lao, Thân Vương ngài chỉ có thể động thủ, thực lực không phải sẽ bại lộ ư?” Chung Linh nói đến nơi này, ánh mắt lộ ra ánh sáng hung ác.
“Dù sao Thân Vương ngài lợi hại như vậy, không bằng dứt khoát đánh lén phủ Thừa Tướng vào ban đêm đi...”
Nói đến đây, bàn tay mảnh khảnh trắng như tuyết của Chung Linh đưa lên cổ, khoa tay múa chân rạch mạnh một cái.
Cộp!
Tiêu Thiên khống chế sức lực, đánh lên đầu Chung Linh một cái.
“A!” Chung Linh ôm đầu, kháng nghị với Tiêu Thiên: “Thân Vương, sao ngài cứ làm như vậy thế, đầu óc sẽ bị hư đó.”
“Ta thấy trong đầu ngươi toàn là nước, đã sớm bị ngâm hư luôn rồi.” Tiêu Thiên tức giận mở miệng: “Mới vừa nãy còn nói Lưu Ngạo Thiên muốn nhằm vào ta, sau đó bây giờ lại nói ta đi bắt ông ta.”
“Ngươi xem Tử Nhược Yên là đồ ngu à?”
Chung Linh ôm đầu, bĩu môi: “Nói rõ ràng là được mà, sao cứ đánh đầu ta thế.”
“Nói rõ ràng, con nít ranh nhà ngươi đâu thèm nghe đâu.” Tiêu Thiên lắc đầu, chắp tay sau lưng tiếp tục đi về phía cung Thân Vương của mình.
Lưu Diễm cùng ở bên cạnh, nhìn bộ dạng này của Chung Linh thì cảm thấy buồn cười.
Trước kia thiếu tướng quân tính tình tự ngạo, ai cũng không phục, hôm nay lại là bị Thân Vương đại nhân áp chế gắt gao.
Đúng thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Nghĩ đến cũng đúng, so với cường giả khác mà nói.
Sự áp bách và kinh sợ Tiêu Thiên mang đến cho bọn họ càng thêm trực quan hơn.
Sự trùng kích đối với nhận thức của bọn họ càng có thể nói là hủy diệt.
Cho nên ở trước mặt Tiêu Thiên, thiếu tướng quân ngoang ngoãn giống như một chim cút vậy ấy, hợp tình hợp lý.
Đi đến cung Thân Vương.
Tiêu Thiên duỗi lưng một cái, tiếp tục nằm trên ghế nằm bảo bối của mình, thoải thoải mái mái bảo hệ thống Vượng Tài truyền phim bon tấn cho hắn coi.
“Quy củ cũ, luyện một canh giờ, sau đó cút về nhà đi.” Hai tay Tiêu Thiên gối ra đằng sau đầu, thuận miệng phân phó.
“Rõ!” Hai người Chung Linh và Lưu Diễm đều nghiêm túc trả lời.
Sau đó họ thành thành thật thật luyện công trong sân của cung Thân Vương.
Hai người ở lại trong sân, làm ra động tác ngồi hết sức cổ quái, giống như là đang hoạt động gân cốt.
Trông thì hết sức dễ dàng, thế nhưng chỉ mới rèn luyện trong chốc lát thôi, cả người đã đổ đầy mồ hôi luôn rồi.
Theo động tác, trong cơ thể không ngừng có âm thanh rộp rộp vang lên.
Sau khi luyện xong một bộ động tác, hai người thở dài ra một hơi, đục ngầu không chịu nổi.
Tuy mệt mỏi nhưng các nàng vẫn thành thành thật thật tiếp tục tôi luyện.
Đồng thời trong quá trình các nàng rèn luyện, một cách cố tình hay vô tình trong cơ thể Tiêu Thiên sẽ tràn ra từng tia áp lực, bao phủ ở trên người hai người.
Không chỉ có thể đề cao độ khó tự rèn luyện của các nàng mà lại càng có hiệu quả rèn luyện nhất định đối với cơ thể của các nàng.
Dưỡng Sinh Công.
Đây là thứ Tiêu Thiên tiện tay chế tạo ra căn cứ vào tình huống của hai người.
Bản thân Tiêu Thiên chính là Tông Sư nội ngoại kiêm tu, trên thế giới này, có thể nói là sự tồn tại giống như nghịch thiên.
Lấy năng lực của hắn, vì hai người kia sáng tạo một môn Dưỡng Sinh Công mài giũa thân thể, cường kiện thể phách là chuyện hết sức dễ dàng.
Đối với Tiêu Thiên thì đây chỉ là đồ chơi cho con nít thôi, không đáng kể chút nào ả.
Nhưng đối với Chung Linh và Lưu Diễm thì phải giật nảy mình, có thể nói là thần công diệu pháp.
Bởi vì loại Dưỡng Sinh Công này trông thì có chút tức cười, sau khi luyện xong sẽ không gia tăng cảnh giới, cũng không có trợ giúp gì đối với việc tu luyện linh khí.