Thế nhưng...
Gia tăng tư chất!
Đúng vậy, hai người hoảng sợ phát hiện thứ mà Tiêu Thiên truyền thụ cho sẽ cải thiện căn cơ, gia tăng tư chất của các nàng.
Cho nên mỗi lần luyện xong đều có thể rõ ràng cảm nhận được tốc độ tăng thực lực lên của mình sẽ nhanh hơn, thi triển võ kỹ càng thông thuận hơn.
Lúc động thủ cũng phải mạnh mẽ hơn trong quá khứ không biết bao nhiêu lần.
Trong nháy mắt, một canh giờ trôi qua.
“Thời gian rèn luyện kết thúc, có thể cút về nghỉ ngơi.” Tiêu Thiên đứng dậy, phất tay hướng phía hai người và bắt đầu đuổi người.
Chung Linh và Lưu Diễm đã dùng đan dược khôi phục rồi. Hai người hành lễ hướng phía Tiêu Thiên rồi thành thành thật thật rời khỏi.
Chỉ là trên con đường về hai người nói chuyện với nhau, líu ríu lít rít, chia xẻ với nhau thu hoạch ở trong đó.
“Nghị lực này không biết đã vượt qua bao nhiêu người.” Tiêu Thiên nhìn bóng lưng của hai người, sau đó cúi đầu nhìn gạch xanh đã ẩm ướt một mảng lớn, hài lòng gật đầu.
Với hắn thì đây coi như là tiền ém miệng.
Đồng thời có thể làm cho hai người này trở nên mạnh mẽ hơn một chút, một ít chuyện nhỏ, phiền toái nhỏ, làm cho các nàng ra tay là được.
Như vậy, còn có thể giảm mạnh xác suất bại lộ của mình nữa.
Quả thực hoàn mỹ!
Tiêu Thiên vừa nghĩ vừa hơi hoạt động gân cốt ở giữa sân.
Độ khó và trình độ phức tạp của động tác so với Dưỡng Sinh Công của hai người kia phải nhiều hơn gấp ngàn vạn lần.
Tuy không có động tĩnh gì, nhưng nếu là người có tâm nhìn kỹ thì sẽ bị bị hù dọa đến sắp nứt cả tim gan.
Chỉ vì lúc Tiêu Thiên hoạt động gân cốt, với từng cử động một, không gian bốn phía đều đang phá toái, lộ ra vết nứt không gian đen tối thâm thúy!!
“Hửm?” Tiêu Thiên bỗng nhiên thu tư thế, phát hiện Tử Nhược Yên thế mà lại gióng trống khua chiêng đi về phía tẩm cung bên này!
Tiêu Thiên cảm thấy kỳ lạ, đi đến cửa cung Thân Vương, nhìn về phía xa xa, nghẹn họng.
Hai hàng cung nữ, hai hàng người hầu, cộng lại mấy chục người trùng trùng điệp điệp, cầm theo đèn lồng, xếp thành hàng dài đến đây.
Tử Nhược Yên ở trong đội ngũ này, chắp hai tay sau lưng, đi về phía hắn.
Thị nữ nghi thức có vóc người cao gầy, dung mạo không tầm thường, giơ quạt hương bồ, đi theo ở phía sau.
Đáng tiếc, bọn họ lại mất đi hào quang ở trước mặt Tử Nhược Yên.
Tử Nhược Yên đang gióng trống khua chiêng đi đến trước mặt Tiêu Thiên trong đám người trùng điệp.
"Thân Vương, còn ngây ra đó làm gì, theo trẫm vào cung thị tẩm." Tử Nhược Yên liếc mắt nhìn Tiêu Thiên, tự bước vào cung, hơn nữa còn nói với phía sau: "Các ngươi có thể lui xuống rồi."
"Vâng!"
Đội ngũ trùng điệp đi theo đến ở phía sau đều khom người hành lễ, sau khi đứng dậy thì lặng lẽ nhìn Tiêu Thiên.
Sau đó cười trộm xoay người rời đi.
"Động tĩnh này cũng lớn quá rồi đó?" Tiêu Thiên co giật khóe miệng, lau trán trở lại cung Thân Vương.
Từng là tẩm cung của Tử Nhược Yên, nên nàng quen thuộc với kết cấu của cung Thân Vương này hơn cả Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên đi theo vào trong cung, lập tức phát hiện Tử Nhược Yên đang đứng ở cửa tẩm cung, ngắm nhìn mặt đất tiền viện.
Không gian bị vỡ vụn sớm đã được khôi phục, không thấy tung tích, chỉ còn lại vết mồ hôi vẫn chưa khô hẳn trên mặt đất.
"Người ngoài cho rằng ngươi chỉ biết vui đùa, nhưng lại không thấy phía sau ngươi cũng có khổ công." Tử Nhược Yên lẩm bẩm, nhìn về phía Tiêu Thiên: "Thế nào, có cách tu luyện chưa?"
Rõ ràng Tử Nhược Yên đã hiểu lầm, cho rằng người khắc khổ tu luyện, đầu đầy mồ hôi là Tiêu Thiên.
Nàng nhìn về phía ánh mắt Tiêu Thiên có chút ít hài hòa, giọng điệu hơi thân thiết.
"Khụ khụ, vẫn là không cách nào tu luyện, chỉ là tùy ý hoạt động đôi chút, làm cứng xương cốt mà thôi." Tiêu Thiên tùy ý đung đưa hai cánh tay không có chỗ đặt, đâm lao thì phải theo lao, trả lời.
Hết cách, cơ thể của hắn quá mạnh mẽ, vẫn đang hấp thu lực lượng cường hóa của thế giới này, hoàn toàn không cách nào tu luyện.
Bản thân Tiêu Thiên đều không biết lúc nào thì cơ thể mình mới có thể hoàn thành cường hóa, có thể chính thức tu hành.
Hắn nghĩ mãi không ra, lúc không tu luyện, hắn đã mạnh đến thái quá rồi.
Vậy một khi có thể bắt đầu tu hành, thì sẽ xảy ra chuyện gì?
"Từ từ thôi, không cần sốt ruột." Tử Nhược Yên im lặng một lúc, rồi xoay người đi vào trong tẩm cung: "Có trẫm đây."
Khá lắm!
Tiêu Thiên trực tiếp kêu lên khá lắm, có phải Tử Nhược Yên này đã sai một điểm, trêu chọc người ta trực tiếp lên mức cao nhất rồi hay không?
Trong lòng hắn suy nghĩ, nhưng cũng đi theo vào cung, lập tức nhìn thấy trên người Tử Nhược Yên chỉ còn lại áo lót rộng thùng thình, nằm nghiêng trên giường.
Trong tay của nàng cũng cầm một quyển sách cổ cũ kỹ, chữ viết bên trên tối nghĩa khó hiểu, nhưng lại xem đến mức say sưa.
"Còn ngây ra đó làm cái gì, lẽ nào ngươi không nghỉ ngơi à?" Tử Nhược Yên xem một lúc, phát hiện Tiêu Thiên vẫn không nhúc nhích ở cách đó không xa.