Tiêu Thiên lúng túng ho khan mấy tiếng, cũng cởi áo khoác ngoài, ngoan ngoãn nằm ở trên giường.
Tử Nhược Yên đang đọc sách, nàng dùng ánh mắt liếc nhìn Tiêu Thiên, nhìn dáng vẻ khẩn trương ngoan ngoãn đó, đôi môi đỏ mọng hơi co giật.
Nàng phát hiện hình như đối phương rất thú vị.
Không lâu sau, Tử Nhược Yên vung tay lên, ánh nến trong phòng đều tắt đi, nàng đặt sách xuống, cũng nằm xuống nghỉ ngơi.
Trong tẩm cung rộng lớn lờ mờ chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào bên trong.
Hai người họ chung giường chung gối, nhưng lại cách một khoảng rất rộng, ở giữa cứ như có một con sông định ra biên giới Sở Hán, không xâm phạm nhau.
"Không cần câu nệ như vậy, vì để loại bỏ nghi ngờ bên ngoài, trẫm sẽ thường xuyên đến đây qua đêm." Trong bóng tối, giọng nói của Tử Nhược Yên yếu ớt vang lên: "Ngươi như vậy, cứ như trẫm sẽ ăn ngươi không bằng."
"Không phải, chỉ là lần thứ hai ngủ cùng giường với nữ tử, nên hơi khẩn trương thôi." Giọng điệu Tiêu Thiên vẫn là ngại ngùng.
Ở Trái Đất, từ nhỏ nghĩa phụ của hắn đã dạy bảo hắn.
Nữ nhân chỉ sẽ ảnh hưởng đến tốc độ giết người của hắn.
Bởi vậy, Tiêu Thiên chưa bao giờ chạm đến nữ nhân.
Những người khác trên Trái Đất hoàn toàn không tưởng tượng nổi, đường đường là Diêm Vương, đại tông sư kiêm tu nội ngoại, cường giả đệ nhất thế gian.
Thật ra là một nam sinh bé nhỏ ngây ngô.
"Lần thứ hai?" Âm thanh của Tử Nhược Yên truyền đến từ bên cạnh: "Lần đầu tiên là ai?"
Không biết có phải là ảo giác hay không, Tiêu Thiên cảm giác giọng điệu này của Tử Nhược Yên dường như hơi lạnh.
Hắn quay đầu, lập tức phát hiện Tử Nhược Yên đang nhìn mình chằm chằm, trong đôi mắt lờ mờ lóe ra hào quang bén nhọn màu xanh nhạt.
"Lần đầu tiên cũng là bệ hạ, trước khi xuất chinh Bắc Cương." Tiêu Thiên vội vàng giải thích.
"..." Tử Nhược Yên thu hồi ánh mắt bén nhọn, một lúc sau nói: "Ngạc nhiên đấy, lần đầu tiên và lần thứ hai của trẫm đều là trên người ngươi."
"Người ngạc nhiên không phải là bản thân người sao?" Tiêu Thiên thầm nhủ, bĩu môi: "Mà lại nói lời kỳ lạ như vậy, rất dễ khiến người ta hiểu lầm đó."
Trong lúc nhất thời, bầu không khí lần nữa có tí đọng lại, yên tĩnh.
Một lúc sau, âm thanh của Tử Nhược Yên lần nữa truyền đến bên trong sự âm u.
"Trẫm muốn biết tại sao ngươi muốn đến triều đình gặp mặt quần thần. Nếu ngươi không muốn, trẫm cũng không ép buộc ngươi."
Tiêu Thiên không lên tiếng, rất lâu sau mới nói: "Cô độc."
"Hả?" Tử Nhược Yên cau mày, nghiêng đầu lại nhìn về phía Tiêu Thiên.
"Trước khi được triệu hoán, nhiều lúc ta đều là cô độc một mình." Tiêu Thiên nhìn trần nhà xa hoa bên trong tẩm cung: "Không biết bắt đầu từ khi nào, luôn chỉ có một mình..."
Thiên phú của hắn quá tốt!
Huynh đệ tỷ muội được nghĩa phụ nuôi dưỡng không ai có thể theo kịp mình, dần dần đều là tu hành một mình.
Thực lực của hắn quá mạnh!
Không ai có thể hợp tác với hắn, làm nhiệm vụ cũng đều là lẻ loi một mình hoàn thành.
Dù là trước khi được triệu hoán, lúc đang bị vây giết, hắn cũng chỉ một mình, một thân một mình.
Chứ đừng nói đến hắn còn là vị khách tha hương đến thăm thế giới này.
Cô độc cấp mười!
Dù sao thì Tử Nhược Yên cũng không ngờ bùa triệu hoán của mình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dẫn một người có vị diện duy độ siêu cao ở thế giới khác đến nơi này.
"Một mình..." Tử Nhược Yên nghe thấy lời nói thầm của Tiêu Thiên thì khẽ cười, nghĩ lại, hình như là giống vậy thật.
Tuy Chung Lệ Song bọn họ là tâm phúc của mình, cảm tình không cạn, nhưng chung quy vẫn có khoảng cách quân thần.
"Tuy không giải thích được chúng ta đã thành phu thê, có lẽ còn có tí hữu danh vô thực, nhưng..." Âm thanh của Tiêu Thiên lần nữa vang lên trong bóng tối này.
Tiêu Thiên xoay người nằm nghiêng, đối diện với ánh mắt của Tử Nhược Yên: "Từ một ý nghĩa nào đó, ta đã có một gia đình, chính là người."
Trong bóng tối, ánh mắt của Tử Nhược Yên rõ ràng trừng còn to hơn trước đó, hai tay không khỏi siết chặt.
Tiêu Thiên tiếp tục mở miệng: "Ta cảm thấy ít nhất thì chúng ta không còn là người cô độc nữa."
"Trước đây trên triều đình, người luôn ngồi trên vị trí lạnh lẽo đó một mình, đối mặt với tình trạng phức tạp."
"Hôm nay, dù ta không giúp được gì, nhưng ít nhất cũng có thể làm được đôi chút."
Tiêu Thiên dừng lại, lời nói trong miệng giống như pháo hoa đẹp đẽ, nổ tung trong lòng của Tử Nhược Yên.
"Người sẽ không còn cô độc một mình nữa, mà có ta cùng đối mặt với người."
Tử Nhược Yên quay đầu lại nhìn về phía trần nhà, giữ im lặng.
Một lát sau nàng mới lật người, nằm nghiêng ở trên giường, trong đồng tử lóng lánh ánh sáng khác nhau, lần nữa đối điện với ánh mắt của Tiêu Thiên.
"Xin chào, ta là Tử Nhược Yên." Âm thanh êm ái từ đôi môi đỏ bay về phía Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên ngây ra, sau đó híp mắt, nhếch miệng cười.
“Xin chào, ta là Tiêu Thiên!”
Lại một ngày.
Trời mới tờ mờ sáng, quần thần đã tụ tập ngoài hoàng cung.
Họ thì thầm to nhỏ với nhau, hơn nữa thỉnh thoảng nhìn về một hướng.