Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 64 - Chương 64. Thần Mong Hãy Chém Thân Vương

Chương 64. Thần mong hãy chém Thân Vương Chương 64. Thần mong hãy chém Thân Vương

Bên kia, một nam nhân tóc bạc mặt hồng hào, chắp hai tay sau lưng, đứng lặng ở phía trước nhất.

Xung quanh ông tụ tập không ít quan viên, nhưng đều duy trì khoảng cách, lấy ông làm tôn.

Duy nhất chỉ có một người trẻ tuổi dáng dấp na ná ông mới cách ông khá gần.

Lưu Ngạo Thiên, Thừa Tướng hoàng triều Đại Viêm.

Bên cạnh chính là con trai của ông Lưu Thế Mỹ, Hình Bộ Lang Trung.

Từ tình huống hiện giờ đã có thể nhìn ra, quyền lực của Lưu Ngạo Thiên trong triều đình và dân gian.

Một phần ba quan viên đều tụ tập bên cạnh ông.

Nhưng mà cũng có một phần ba số khác, cũng do hai vợ chồng Chung Lệ Song, Chung Dương Minh dẫn đầu, phe phái tâm phúc của Nữ Đế làm trung tâm tụ lại bên kia.

Còn có một vài quan viên đứng tốp năm tốp ba ở vị trí khác, bọn họ đều là phái trung lập, không nghiêng không lệch.

Cho dù những quan viên này đứng ở đây không lên tiếng, cũng không có động tác gì.

Nhưng không ít người vẫn có thể cảm nhận được, mưa bão sắp đến.

Bọn họ đều đã nhận được tin tức, Bắc Cương đã ổn định, bệ hạ trở về.

Lần này vào triều, Thân Vương cũng sẽ xuất hiện, gặp mặt quần thần.

Thật ra quan viên ở đây đã có không ít người từng gặp qua Thân Vương Tiêu Thiên.

Cũng có một nhận thức chung dành cho nhau, Nữ Đế bệ hạ chỉ yêu chiều một mình Thân Vương này!

Thứ nhất, rượu Nữ Đế Thanh Viêm thịnh hành trong Hoàng thành do Thân Vương tự mình nấu, hương vị tuyệt vời đó lại là một câu chuyện khác.

Mấu chốt là Tiêu Thiên có thể dùng tên tuổi của Nữ Đế kiếm tiền, cũng đủ chứng minh ân sủng của hắn.

Thứ hai, gần đây Hộ Bộ Thượng Thư thường xuyên tự mình xuống bếp vì Tiêu Thiên.

Mọi người đều biết tài nấu nướng của Chung Dương Minh, nhưng người có thể nếm được ít ỏi không có mấy.

Khiến cho đường đường là Hộ Bộ Thượng Thư trở thành đầu bếp chuyên thuộc của Tiêu Thiên, càng có thể chứng minh địa vị của hắn ở trong lòng Nữ Đế bệ hạ.

Rất hiển nhiên, Nữ Đế Tử Nhược Yên cực kỳ yêu thích vị Thân Vương này.

Nhưng mà.....

Tất cả mọi người ở đây đều biết Thừa Tướng Lưu Ngạo Thiên không vui.

Bởi vì Thừa Tướng luôn có một suy nghĩ, chính là để Nữ Đế thành thân với con của hắn Lưu Thế Mỹ.

Lần này trên triều đình, Lưu Ngạo Thiên lần nữa vào thế phải tiến hành giao phong với bệ hạ một lần vì Thân Vương.

Nhất là thái độ của quan viên duy trì trung lập, cảm thấy cực kỳ tò mò đối với cơn bão sắp đến trong triều đình.

Rốt cuộc Nữ Đế có chống đỡ được sự làm khó dễ của Thừa Tướng hay không?

Hay là Thừa Tướng bức ép Nữ Đế bất đắc dĩ thỏa hiệp?

Cót két.....

Cửa lớn hoàng cung khép mở, âm thanh nặng nề vang lên, quần thần đồng thời ngẩng đầu, nhìn thẳng phía trước.

Không biết bao lâu mới có thể thấy rõ.

Quần thần nối đuôi nhau đi vào, theo ngự đạo hai bên vào cung, lên thềm ngọc, tiến vào Đại Viêm điện.

Mọi người đều tự tìm vị trí, sau khi đứng xong thì nhìn về phía trước liền phát hiện lần này khác biệt.

Đại Viêm điện, bên long ỷ trên ngự đài có thêm một vị trí.

Chúng thần ngầm hiểu, biết vị trí này thuộc về ai.

Lưu Ngạo Thiên đứng đầu vị trí quần thần, biểu cảm cũng không thay đổi gì.

Nhưng Lưu Thế Mỹ hiển nhiên không có bản lĩnh làm đến mặt không đổi sắc như phụ thân.

Hắn nhìn chằm chằm vị trí trống kia, hai tay nắm chặt, rất hiển nhiên không cam lòng.

Một vài người lén quan sát, nhìn dáng vẻ này của Lưu Thế Mỹ, trong lòng cảm thấy buồn cười.

Nhưng nghĩ lại cũng là bình thường.

Lưu Thế Mỹ nhìn chằm chằm vào vị trí kia, ngày xưa ở trước mặt người bên ngoài hắn cũng thường dùng tư thái của Thân Vương tương lai cho mọi người xem.

Kết quả ai có thể đoán được, nửa đường nhảy ra một Tiêu Thiên, cắt đứt đường của hắn.

Trong hoàng thành, Lưu Thế Mỹ lập tức thành trò cười.

Cho nên biểu hiện không bình tĩnh này của hắn cũng hợp tình hợp lý.

“Bệ hạ đến!” Người hầu bên cạnh bỗng nhiên kêu lớn.

Tử Nhược Yên mặc hoàng bào, cất bước đi tới từ bên cạnh, nhờ thị nữ hầu hạ, cất bước đi lên ngự đài, ngồi ngay ngắn phía trên long ỷ.

Không chỉ như thế, còn có một bóng dáng vừa quen thuộc lại xa lạ với các quần thần, đi theo phía sau Tử Nhược Yên đến ngự đài.

“Phượng ỷ???” Tiêu Thiên trên ngự đài, liếc mắt một cái đã nhìn thấy vị trí thuộc về mình, biểu cảm rất kỳ quái.

Cái này mình nên ngồi hay không?

Có mất mặt quá không?

“Làm sao vậy?” Tử Nhược Yên ngồi ngay ngắn trên long ỷ, nhìn thấy Tiêu Thiên ngây ngốc ở đó, lên tiếng hỏi.

Tiêu Thiên chỉ vào phượng ỷ: “Không có gì, chỉ là cái ghế này.....”

“Người đâu!” Tử Nhược Yên trực tiếp cắt ngang lời của Tiêu Thiên, mở miệng dặn dò: “Thân Vương là nam tử, sao có thể ngồi phượng ỷ, đổi đi!”

“Vâng!” Người hầu vội vàng đáp, cuống quít lên đài, nâng phượng ỷ xuống, thay thành ghế thái sư.

Tiêu Thiên liếc Tử Nhược Yên, phát hiện đối phương cũng lén lút nháy mắt với mình.

“Thì ra là thế.” Tiêu Thiên hiểu được, Tử Nhược Yên hành động như thế, chính là đang cho quần thần một tín hiệu.

Bình Luận (0)
Comment