Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 611 - Chương 611. Lẽ Ra Phải Là Người Khác Lo Lắng Chứ (2)

Chương 611. Lẽ ra phải là người khác lo lắng chứ (2) Chương 611. Lẽ ra phải là người khác lo lắng chứ (2)

Một con rể nửa con trai, tốt xấu gì mình cũng là trưởng bối của người ta, phải kêu ông một tiếng cha.

Làm sao có thể chuyện gì cũng để đứa nhỏ đi phía trước che chắn chứ.

Sau khi nói chuyện, Tuyết Phú Quý lại đề cập đến chủ đề lần này trở về, xét đoán sự nguy hiểm trong mảnh vỡ tiểu thế giới đó.

Nghe thấy thế, hai vợ chồng mới xem như hiểu được, cuộc nói chuyện lúc trước rốt cuộc là ý gì.

“Không phải...”

Chỉ là càng nghe đến phía sau, biểu cảm của Tử Đế Tôn càng thêm quái gở.

Con gái Tử Nhược Yên của mình chạy theo thằng nhóc Tiêu Thiên kia ra ngoài chơi?

Thuận tiện bàn bạc chính sự.

Toàn bộ trọng trách của hoàng triều Đại Viêm đặt trên người mình?

“Cho nên, hoàng triều Đại Viêm lại muốn một mình ta gánh vác?” Tử Đế Tôn chỉ chính mình, vẻ mặt vô tội.

Thái Thượng Hoàng như ông còn chưa trải qua bao nhiêu ngày tháng tốt đẹp, làm sao lại đi ra gánh công việc nữa.

Làm hoàng đế thoải mái, hơn nữa lãnh thổ của hoàng triều Đại Viêm hiện tại lớn gấp mấy trăm lần thời điểm mà mình quản lý.

Ngoài ra còn có một Nguyên Thủy ma quốc ở đây làm gánh nặng.

Nhìn sau khi Lạc đại ca của mình trở về, nhìn thấy ba lời khuyên trị quốc của Nữ Đế Thánh Ma con cưng nhà mình, tức giận thiếu chút nữa chết ngất.

Rất nhiều chuyện còn phải nhờ con gái cưng của mình giúp đỡ.

Làm sao nháy mắt đã yêu cầu mình làm việc mà bọn họ không làm gì!

“Được rồi, làm cha giúp đỡ con gái cưng thì có sao, huống chi chàng còn là hoàng đế khai quốc, chút chuyện này có thể làm khó chàng à?” Tuyết Như Yên bên cạnh vỗ vài lưng trượng phu của mình.

Tử Đế Tôn thở dài, hết cách rồi, ai kêu mình làm cha chứ.

Ai kêu cải trắng nhà mình bị một thằng nhóc thối ủn.

“Nhưng mà, tình huống trước mắt này càng ngày càng không thích hợp, càng ngày càng nghiêm trọng.” Sau khi Tử Đế Tôn khôi phục lại tinh thần, ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc: “Chỗ đế vực Liên minh Nữ Đế đều có nhiều Võ Linh quân ẩn náu như vậy.”

“Phải biết rằng, chỗ này từng là tuyến phòng ngự thứ hai!”

Vị trí hiện giờ mà đế vực Liên minh Nữ Đế chiếm cứ chính là sơn vực Huyền Phú tuyến phòng ngự thứ hai lúc trước.

Nhớ tới người trấn thủ tuyến phòng ngự thứ hai trong quá khứ, Giả gia vậy mà cấu kết Võ Linh quân.

Da đầu Tử Đế Tôn không khỏi run lên, ông không biết rốt cuộc hiện giờ trong Tàng Linh của bọn họ ẩn náu bao nhiêu kẻ địch.

Tuy đại bản doanh bên phía bọn họ, kẻ địch không có khả năng tạo nên sóng to gió lớn gì, nhiều nhất là một chút bọt sóng.

Nhưng có đôi khi bọt sóng cũng sẽ sặc chết người.

Cộng thêm phát ngôn của Đại Đức đế trong miệng nhạc phụ Tuyết Phú Quý, tranh đấu mâu thuẫn giữa Tàng Linh và Tàng Vũ tựa hồ không đơn giản như vậy.

“Nói ra, rốt cuộc quê hương của tộc Linh Năng này có bí mật gì, lại khiến Võ Linh quân ẩn náu ở đây vận dụng sức mạnh muốn đi tìm kiếm như thế.”

“Thậm chí, không tiếc gánh vác mạo hiểm bại lộ này.”

Tử Đế Tôn nhẹ nhàng gõ bàn, giọng điệu nghi hoặc: “Hơn nữa, phản ứng của Lâm Bát Vân kia rất kỳ quái, Tàng Vũ tìm được quê hương của hắn, tại sao còn có thể xảy ra chuyện lớn được chứ?”

“Việc này cụ thể như thế nào, còn phải xem chuyến đi này của đám tiểu Tiêu có thể tìm được cái gì.” Tuyết Phú Quý mở miệng.

Liễu Quế Hương theo bản năng mở miệng: “Chuyến này có nguy hiểm lắm không?”

“Nguy hiểm, nàng nói đứa nhỏ tiểu Tiêu này có nguy hiểm gì?” Tuyết Phú Quý mất tập trung cười nói.

Lúc này Liễu Quế Hương mới phản ứng lại, bà buồn cười lắc đầu: “Cũng đúng, người nên lo lắng nguy hiểm không phải chúng ta.”

Vùng cấm tử vong cũng có thể đi qua được, ngay cả lão tổ Tuyết gia ở trước mặt đứa trẻ Tiêu Thiên cũng đỡ được một chiêu.

Rất rõ ràng.

Thực lực của Tiêu Thiên ít nhất là vượt qua Nhập Hư cảnh nhị thập tứ giai, mạnh mẽ hơn mấy tồn tại tôn hiệu bình định rất nhiều rất nhiều.

Hơn nữa thân thể của hắn có thể phá không gian, nói không chừng là tồn tại Thuấn Không cảnh nhị thập ngũ giai.

Có thực lực như thế xuất hành với Tử Nhược Yên, mặc kệ đụng phải chuyện gì đều có thể dễ dàng đối phó.

Cả người Tử Đế Tôn cũng coi như thả lỏng, hai tay chống lên đầu gối, thở dài: "Hết cách, chỉ có thể làm lại chuyện cũ, tạm thời làm Hoàng Đế giúp đỡ đứa con gái này."

"Rõ ràng đã là Liên minh Nữ Đế, kết quả lại để một ông già như ta làm Hoàng Đế, đúng là..."

Tuyết Phú Quý hừ nhẹ rồi cười mấy tiếng, nhìn chằm chằm Tử Đế Tôn trước mặt, giơ nắm đấm của mình lên: "Còn oán giận à, có muốn so tài với ta mấy cái không."

"Nhạc phụ đại nhân, giơ cao đánh khẽ, con đi xử lý quốc sự ngay đây." Tử Đế Tôn nhìn thấy động tác của Tuyết Phú Quý thì vội vàng đưa tay cầu xin, quay đầu bỏ chạy.

Vừa chạy vừa lau mồ hôi trên trán, thì thầm: "Còn so tài, rõ ràng là ngược đãi thì có."

Bình Luận (0)
Comment