Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 615 - Chương 615. Nguyên Nhân Hình Thành Vùng Sương Mù Chết Chóc

Chương 615. Nguyên nhân hình thành vùng sương mù chết chóc Chương 615. Nguyên nhân hình thành vùng sương mù chết chóc

Nàng nghiêng đầu ngắm nhìn Tiêu Thiên đang ngủ say bên cạnh.

“Tiêu lang quân vẫn còn nghỉ ngơi, vì vậy chàng ấy không phải là người ra tay.” Tử Nhược Yên vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ thuyền Hư Không, nỉ non một mình như đang suy nghĩ gì đó: “Xem ra Lâm Bát Vân có mánh khóe của mình.”

“Mánh khóe gì?” Giọng nói tò mò bỗng vang lên sau lưng.

Tử Nhược Yên quay đầu lại thì phát hiện Tiêu Thiên đã thức dậy từ bao giờ, hắn ngáp dài rồi duỗi người, hình như ngủ rất ngon.

“Chàng ngủ ngon không?” Tử Nhược Yên nhìn Tiêu Thiên và dịu dàng hỏi.

Tiêu Thiên dụi mắt, sau đó gật đầu với nàng: “Ta ngủ rất ngon, nghe tiếng lật sách của nàng nên ngủ rất say.”

Tiêu Thiên vừa nói đến đây thì bỗng dừng lại, sau đó hắn mới nói tiếp với nàng: “Có lẽ không chỉ vì âm thanh lật sách mà là do có nàng ở bên cạnh ta.”

Tấn công trực diện!

“Ơ…” Tử Nhược Yên ngẩn ra, mặt bỗng ửng hồng khiến nàng phải quay đầu đi chỗ khác: “Chàng nói bậy bạ gì thế, rõ ràng người ở bên cạnh trẫm là chàng mà.”

“Đúng vậy, ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh nên mới được bầu bạn bên cạnh bệ hạ.” Tiêu Thiên mỉm cười, càng nói càng khiến Tử Nhược Yên đỏ mặt hơn.

Tử Nhược Yên mấp máy bờ môi đỏ mọng, vừa định nói gì đó thì thấy hắn đang đến trước mặt mình.

Nàng vừa ngẩng đầu thì bắt gặp đối phương từ từ khom người xuống, đặt vào trán của nàng một nụ hôn dịu dàng.

“Có nàng ở bên cạnh ta thật tốt.” Tiêu Thiên hôn xong bèn ngồi xuống bên cạnh Tử Nhược Yên, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bóng dáng của hai người phản chiếu lên mặt cửa sổ bóng loáng được chế tạo từ các loại khoáng thạch.

Hình ảnh Tử Nhược Yên dịu dàng tựa vào người Tiêu Thiên, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần mỉm cười dịu dàng.

“Đúng vậy.”

Đèn được dập tắt.

Thời gian dần trôi đi…

Tiêu Thiên rửa mặt và thay y phục xong xuôi, sau đó đắp chăn cho Tử Nhược Yên.

Tử Nhược Yên là Nữ Đế Đại Viêm nên trước giờ luôn lao tâm lao lực vì triều chính.

Giờ là cơ hội tốt nhất, hai người ra ngoài du ngoạn nên phải bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt.

Sau khi thấy Tử Nhược Yên đã say giấc nồng, lúc này Tiêu Thiên mới ra khỏi căn phòng.

Căn phòng mà hắn và Tử Nhược Yên nghỉ ngơi vốn là phòng của Tuyết Phú Quý, nằm ở phía sau thuyền Hư Không cỡ nhỏ này.

Hắn đi dọc bên trong thuyền Hư Không, đi thẳng ra trước một lúc đã tới vị trí then chốt của trận pháp.

“Tiêu đại nhân!” Lâm Bát Vân thấy Tiêu Thiên đến đây bèn gật đầu chào hỏi, sau đó mới tập trung lái thuyền.

Tiêu Thiên đứng bên cạnh ông, nhìn khung cảnh lướt qua bên ngoài cửa kính của thuyền Hư Không: “Sao rồi, vẫn chưa đến nơi à?”

Lâm Bát Vân vội vàng giải thích: “Đã sắp tới rồi, quê hương của ta nằm trong vùng cấm tử vong, vùng sương mù chết chóc. Nếu không đi theo con đường đặc biệt thì sẽ khởi động màn sương mù chết chóc và ăn mòn này.”

“Tiêu đại nhân, tiểu nhân xin ngài hãy kiên nhẫn, đừng ra tay, nếu không lỡ đánh tan vùng sương mù chết chóc này khiến quê hương bị bại lộ thì chỉ tổ phiền phức thêm.”

Khi đề cập đến vấn đề này, Lâm Bát Vân đã cẩn thận từng li từng tí, thậm chí còn có chút bất đắc dĩ.

Hết cách rồi, ai bảo người bên cạnh ông này có sức mạnh quá đỗi kinh khủng.

Sau khi đích thân trải qua quá trình Tiêu Thiên sử dụng trường lực và dẫn họ xuyên qua hư không, Lâm Bát Vân đã hiểu rõ một điều.

Trong mắt người ngoài, vùng sương mù chết chóc là vùng cấm tử vong nhưng trong mắt Tiêu Thiên, nó chỉ như hậu hoa viên của hắn mà thôi.

“Ta rảnh rỗi ra tay làm gì, vả lại suy nghĩ của ngươi sai rồi.” Tiêu Thiên bắt đầu dạy dỗ Lâm Bát Vân: “Làm việc gì cũng cần vận dụng đầu óc, không phải chuyện gì cũng giải quyết bằng vũ lực hết đâu.”

Ầm!

Bỗng nhiên, thuyền Hư Không rung lắc dữ dội như đã va phải thứ gì.

Chiếc thuyền Hư Không đang bình yên tiến lên bắt buộc phải dừng lại.

Không những vậy, màn sương trắng yên tĩnh xung quanh đã ào ào ập tới, ngày càng dày đặc hơn.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Bát Vân trợn to mắt, vội vàng nhìn sang Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên tỏ vẻ kỳ dị: “Chúng ta đang đến quê hương của ngươi mà ngươi hỏi ta làm gì?”

Ầm!

Bỗng nhiên, cửa phòng ở giữa trận pháp bất ngờ mở ra, Tử Nhược Yên khoác chiếc váy trắng thuần đơn giản và áo ngoài bằng kim sa xuất hiện, nhíu mày bước đến: “Có chuyện gì vậy?”

Nàng đang ngủ ngon giấc, nào ngờ thuyền Hư Không va phải thứ gì đó tạo ra tiếng động rất lớn đánh thức cả nàng, vì vậy nàng mới vội vã bước ra xem tình hình thế nào.

“Người nào đó ở quê hương của tiểu nhân đã thay đổi trận pháp!” Lâm Bát Vân đổ mồ hôi hột, vội vàng điều khiển thuyền Hư Không.

Có điều đã chậm rồi.

Vị trí trung tâm trận pháp của thuyền Hư Không đã phản ánh tình hình của trận pháp.

Hình ảnh mạch linh khí của toàn bộ trận pháp trên thuyền Hư Không liên tục biến mất, hiển nhiên cho thấy vùng sương mù chết chóc đang ăn mòn cả thuyền Hư Không.

Bình Luận (0)
Comment