Bốp!
Tử Nhược Yên cắt đứt liên lạc, biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn mỗi Lạc Nữ Ái đang im lặng suy nghĩ gì đó.
Hình như mình nói thiếu gì đó rồi đúng không?
“Nhị nương, người nói gì với đại nương thế?” Tiêu Ngư Nhi lờ mờ ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Lạc Nữ Ái cúi đầu nhìn Tiêu Ngư Nhi trong lòng, sau đó trợn mắt: “À…”
“Nhị nương đang bàn với đại nương con xem ai sẽ là người ra tay trước khi tỷ thí.”
“Ừm, ai ra tay trước mắt chiếm được tiên cơ, dễ giành chiến thắng hơn.”
Tiêu Ngư Nhi bỗng vỡ lẽ: “Thì ra là thế.”
Ken két!
Âm thanh trong trẻo bất ngờ vang lên, Long Khâu Bạch Thanh im lặng ăn gà rán, có điều sợi tóc ngố trên đầu không biết đã dựng lên từ bao giờ.
…
Trong hư không hắc ám, Tử Nhược Yên nhìn hư ảnh biến mất, sau đó thở ra một hơi.
Nàng quay đầu nhìn lại thì thấy Tiêu Thiên vẫn đang say giấc, nụ cười hạnh phúc bình yên nở trên môi.
“Tiêu lang quân thích ngủ thật đấy.” Tử Nhược Yên khẽ cười, bước đến ngồi xuống ghế, vắt chéo hai chân và tiếp tục đọc sách.
Tiếng lật sách và tiếng hít thở hòa vào nhau, trông bình yên đến lạ.
Thuyền Hư Không vẫn di chuyển trong hư không tăm tối trước bầu không khí như hiện giờ, dần dần đi thẳng về trước, sau đó từ từ rời khỏi đường thuyền hư không.
“Vù!”
Phần đầu của thuyền Hư Không là nơi chứa trận pháp quan trọng trên toàn bộ thuyền Hư Không.
Các kết tinh linh khí tụ lại ở giữa trận pháp, những sợi linh khi nối ra ngoài điều chỉnh trận pháp trong thuyền Hư Không.
Nhờ Lâm Bát Vân điều khiển nên linh khí, nhiệt độ, cường độ và những mặt khác trên thuyền Hư Không đều được chỉnh đến trạng thái thoải mái và dễ chịu nhất.
Đủ đảm bảo cho Tiêu Thiên bên trên thuyền Hư Không vui vẻ.
Đồng thời, nhờ có kỹ năng điều khiển tuyệt vời của Lâm Bát Vân nên thuyền Hư Không di chuyển rất vững vàng, không hề chòng chành trong suốt chặng đường.
Khi thuyền càng đi dần về trước, linh khí trong cơ thể Lâm Bát Vân từ từ lan rộng ra toàn bộ thuyền Hư Không men theo dòng linh khí ở vị trí mấu chốt của trận pháp.
Từ xa nhìn lại, dường như thuyền Hư Không được bao phủ bởi một lớp linh khí thật mỏng.
Đợi làm xong hết thảy, một vùng đất đặc biệt bỗng xuất hiện trước thuyền Hư Không.
Màn sương trắng dày đặc bao phủ khắp hư không mênh mông, rộng lớn.
Thuyền Hư Không lao thẳng vào màn sương trắng trước mặt.
Trong căn phòng ở giữa thuyền.
Tử Nhược Yên ngồi vắt chéo chân, lười biếng dựa vào trên ghế, bỗng nhiên nàng phát hiện cảnh sắc kỳ lạ bên ngoài cửa sổ.
Đinh!
Suy nghĩ thoáng qua đầu, những vách tường xung quanh Tử Nhược Yên bỗng chốc biến mất không thấy đâu nữa, khiến nàng như đang ở bên ngoài thuyền Hư Không.
Thật ra là do trận pháp truyền cảnh tượng bên ngoài vào trong thuyền mà thôi.
Tử Nhược Yên vẫn còn ngồi ở chỗ cũ, nàng nhíu mày nhìn màn sương trắng xung quanh.
Vùng sương mù chết chóc.
Nó giống hệt vùng cấm tử vong trong hư không, một khi tiếp xúc với sương mù trắng toát ở nơi đây sẽ khiến linh khí bạo động.
Ai có tu vi yếu sẽ không áp chế nổi linh khí, sau đó nổ tung và chết.
Đến cả linh khí như thuyền Hư Không cũng sẽ bị hỏng vì bị sương mù xâm nhập.
Ngay cả những vật liệu được luyện chế từ linh khí và chứa các loại linh tính khác nhau cũng sẽ bị ăn mòn.
“Theo lời ngoại công miêu tả, Tiêu lang quân có thực lực bất phàm nên tộc trưởng tộc Linh Năng sẽ không dám có lòng riêng.” Tử Nhược Yên nheo mắt rồi khép sách lại: “Nhưng tại sao hắn muốn dẫn mình đến vùng cấm tử vong làm gì, chẳng lẽ quê hương của hắn ở vùng đất cấm này?”
Tử Nhược Yên suy nghĩ cẩn thận, Lâm Bát Vân điều khiển thuyền Hư Không xông vào vùng cấm tử vong không phải muốn giết họ.
Nếu không chính ông trốn không thoát, ông sẽ không hành động ngu ngốc đến thế.
Dựa theo phản ứng của Lâm Bát Vân trước đó cho thấy quê hương của ông nằm ở vùng đất quan trọng, có lẽ đó là nơi Tàng Vũ ẩn nấp trong Võ Linh quân đang tìm kiếm.
Thế nhưng bọn họ tìm mãi chưa được, e rằng quê hương của ông thật sự ở trong vùng cấm tử vong này.
“Vùng sương mù chết chóc…” Tử Nhược Yên lẩm bẩm, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Sau khi tiến vào vực Thánh Ma, Tử Nhược Yên đã học được rất nhiều thứ.
Nàng đã nhờ Long Khâu Đạo dạy cho mình thêm nhiều kiến thức hơn.
Không chỉ có nàng, lần nào Long Khâu Đạo cũng giảng bài ở đại sảnh trên triều đình.
Vì vậy ngoài nàng ra còn có Nữ Đế Đại Viêm và một vài quan viên lúc trước của hoàng triều Đại Viêm.
Họ cần phải sớm làm quen với chư thiên vạn giới, biết được một số điều cơ bản mà trước đó họ không tài nào hiểu được.
Nhờ vậy, bộ máy triều đình mới trở nên tốt hơn.
Vì nguyên nhân đó nên Tử Nhược Yên hiểu biết rất nhiều về chư thiên vạn giới và hư không.
Ví dụ nư vùng cấm tử vong.
Một lúc sau, Tử Nhược Yên phát hiện thuyền Hư Không đã bình yên tiến vào vùng cấm tử vong.