Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 613 - Chương 613. Vùng Đất Cấm, Vùng Sương Mù Chết Chóc

Chương 613. Vùng đất cấm, vùng sương mù chết chóc Chương 613. Vùng đất cấm, vùng sương mù chết chóc

Tấu chương trên bàn rất lộn xộn.

"Người đâu?" Lạc Nữ Ái thoáng ngây ra, sau đó kịp phản ứng lại: "Quên mất, hôm nay là triều hội Liên minh Nữ Đế, chắc chắn nàng ta đi rồi."

"Hây, ta ngại đi nên để cha già thay thế, suýt nữa thì quên mất chuyện này rồi."

Ngay lúc Lạc Nữ Ái lèm bèm xong, lại phát hiện Long Khâu Bạch Thanh đang lặng lẽ nhìn mình.

Đối phương đang khiếp sợ.

Trải qua khoảng thời gian hiểu biết, Lạc Nữ Ái đã có thể phân biệt được biểu đạt cảm xúc của Long Khâu Bạch Thanh.

Ngay lúc nàng dừng động tác ăn uống lại, hoặc là nói lúc vẻ mặt nàng không biểu cảm nhìn lấy Lạc Nữ Ái, chính là có chút khiếp sợ.

Lúc mấy cọng tóc trên đỉnh đầu Long Khâu Bạch Thanh dựng lên chính là rất khiếp sợ.

Nếu như tóc của Long Khâu Bạch Thanh dựng lên, còn trợn to hai mắt, nhíu lông mày.

Chính là cực kỳ khiếp sợ.

"Ngươi không biết Tử Nhược Yên nghỉ ngơi rồi à, nàng với Tiêu công tử ra ngoài du ngoạn, bảo là muốn thư giãn một tí, ở bên cạnh đối phương." Cuối cùng Long Khâu Bạch Thanh cũng mở miệng.

Long Khâu Bạch Thanh nói xong, cứ như là tiếng sấm bổ lên trên người Lạc Nữ Ái, khiến cơ thể nàng cứng ngắc ngay tại chỗ.

"A a a, Tử bánh bao, ngươi khốn kiếp!"

"Hắt xì!"

Thuyền Hư Không ở xa xa, Tử Nhược Yên hắt hơi, có tí mờ mịt.

Có chuyện gì vậy?

Lạc Nữ Ái giận đến độ cả người run lên, không ngờ Tử Nhược Yên lại dẫn Tiêu Thiên ra ngoài chơi.

Đáng ghét!

Lạc Nữ Ái nghĩ đến đây bèn giận dữ đi đến Ngự Thư phòng.

Rất nhanh nang đã đi đến một căn phòng nhỏ bên trong Ngự Thư phòng, đây là nơi Tử Nhược Yên thường nhập định tu luyện và thư giãn sau khi mệt mỏi.

Lúc nàng mở cửa phòng ra thì phát hiện chú cá vàng mũm mĩm nằm trên đệm mềm đang ngủ ngon lành.

“Tiêu Như Nhi!” Lạc Nữ Ai bước vào trong, sau đó nâng chú cá mũm mĩm vàng óng lên.

Phốc!

Khi ánh sáng vàng dần biến mất, chú cá mè hoa lập tức biến về hình thái ban đầu là một cô bé.

“Ưm…” Tiểu Ngư Nhi xoa mắt mình, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy đôi gò bồng trắng muốt trước mặt.

Tiêu Ngư Nhi sững sờ, sau đó tỉnh táo trở lại, cô nhóc ngẩng đầu lên nhìn Lạc Nữ Ái: “Nhị nương đấy ạ, oa…”

Cô nhóc vừa gọi bèn ngáp dài, quay người nằm dẩu mông xuống giường.

“Con không được ngủ!” Lạc Nữ Ái nhấc Tiêu Ngư Nhi lên rồi lắc cô nhóc liên tục.

Tiêu Ngư Nhi mơ màng mở mắt ra, tỏ vẻ ấm ức: “Ôi chao, ngoại công ngốc lắm, việc gì cũng hỏi đại nương, con mệt mỏi lắm.”

“Con mau truyền tin cho đại nương của con hỏi xem nàng ta đang ở đâu.” Lạc Nữ Ái nghiến răng nghiến lợi, véo mặt Tiêu Ngư Nhi.

“Ai ui…” Tiêu Ngọc Nhi cụng đầu vào nệm mềm dưới người nhưng cô nhóc không thể phản kháng, chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo Lạc Nữ Ái.

Là khí linh tọa trấn ngọc tỉ trấn quốc nên cô nhóc có mối liên hệ với Tử Nhược Yên, vì vậy dễ dàng truyền tin cho nhau.

“Tử bánh bao, người là đồ xấu xa!” Lạc Nữ Ái nhìn hư ảnh xuất hiện trước mặt bèn nghiến răng nghiến lợi, gân xanh nổi lên trên trán.

Hư ảnh của Tử Nhược Yên nghe vậy bèn nhoẻn miệng cười: “Trùng hợp thôi mà, có ai trước trước được đâu chứ?”

“Mau quay về đón ta!” Lạc Nữ Ái tức giận, nhìn chằm chằm vào Tử Nhược Yên.

“Bọn ta đi xa lắm rồi, nếu quay về đón ngươi thì trễ mất.” Tử Nhược Yên khẽ lắc đầu.

Lạc Nữ Ái phồng má, hai chân dài bắt chéo, nhìn Tử Nhược Yên với vẻ ghen tỵ: “Thế giới của hai người…”

“...” Tử Nhược Yên nhìn hư ảnh Lạc Nữ Ái bày ra vẻ mặt đáng thương bèn giật khóe miệng.

Không ngờ nữ nhân này không cãi vã với mình mà còn giả đò đáng thương.

Nếu nàng cãi cọ hay làm ầm lên với mình thì mình còn có cách đối phó, có điều giờ thì…

“Haiz…” Tử Nhược Yên vuốt trán, im lặng một lúc lâu, mặt hơi ửng đỏ, dời mắt không nhìn Lạc Nữ Ái nữa: “Lần sau cho người làm trước.”

“Thật không?” Lạc Nữ Ái bất ngờ ngẩng đầu và liếm môi, ánh mắt phát sáng như sao.

“Ừm…” Tử Nhược Yên bè ừ nhẹ.

Lúc này Lạc Nữ Ái mới tha cho đối phương, mỉm cười rạng rỡ: “Thế này còn tạm được, lần này ta tạm tha cho ngươi.”

Nói xong, nàng bèn hỏi han ân cần: “Tiêu ca ca có sao không? Nếu không có lý do gì đặc biệt thì ngươi sẽ không bỏ mặc hoàng triều Đại Viêm và ra ngoài với chàng ấy.”

“Chàng ấy ngủ rồi, có lẽ không sao đâu.” Hư ảnh Tử Nhược Yên khẽ lẩm bẩm rồi nhìn Lạc Nữ Ái: “Tiêu lang quân vẫn còn mệt lắm, chơi với chàng ấy một lát cũng tốt.”

Lạc Nữ Ái chống gối đứng dậy, khoanh tay trước ngực: “Chàng ấy không phải thuộc về một mình người, nhớ chăm sóc tốt cho chàng ấy.”

“Tất nhiên rồi…” Tử Nhược Yên vừa nói vừa nghiêng người nhìn Tiêu Thiên, vẻ mặt dịu dàng vô cùng.

“Hừ!” Lạc Nữ Ái thấy Tử Nhược Yên làm vậy thì biết đã xảy ra chuyện gì, nàng giận dữ đến mức bóp vé Tiêu Ngư Nhi trong tay.

“Không được, phải hai lần!”

Hư ảnh Tử Nhược Yên quay đầu lại, bày ra vẻ mặt vô cùng rộng lượng: “Cũng được.”

Bình Luận (0)
Comment