“Đây chính là quê hương của ngươi à, tại sao gọi là vực trấn thủ thứ chín mươi tư?”, Tiêu Thiên nhìn trái nhìn phải, tò mò không thôi.
Lâm Bát Vân nhìn Tiêu Thiên, im lặng một lát rồi nói: “Bởi vì sự tồn tại của vực trấn thủ chính là để duy trì màn chắn thế giới khổng lồ kia, tránh việc vũ trụ hỗn độn Tàng Vũ xâm nhập Tàng Linh.”
“Thái Tử!” Bên cạnh, đám tộc nhân vây xung quanh nghe thấy Lâm Bát Vân mở miệng, bọn họ vội vàng lên tiếng, vô cùng chấn động.
Đây là bí mật của bộ tộc bọn họ, cũng là sứ mệnh, sao có thể nói cho một người ngoài nghe.
Hơn nữa, đối phương còn là ngoại tộc.
“Một đao của Tiêu Đại Nhân đã chém vùng sương mù chết chóc tan biến, lại chém thêm một đao, toàn bộ vực trấn thủ sẽ nổ tung thành hư vô, có gì phải giấu chứ.” Lâm Bát Vân đột nhiên xoay người, nhìn những tộc nhân này.
“Mời Tiêu đại nhân đến đây, chủ yếu là để hắn thưởng thức cảnh đẹp của vực trấn thủ chúng ta, du ngoạn một phen, thuận tiện giải quyết vấn đề của chúng ta.”
Nói đến đây, Lâm Bát Vân vội vàng dẫn đường: “Tiêu đại nhân, đừng để ý đến bọn họ, để tiểu nhân dẫn ngài đi tham quan hoàng thành này và trải nghiệm ẩm thực độc đáo của tộc chúng ta, được không?”
“Ngươi nói đến chuyện này, ta liền cảm thấy hứng thú.” Hai mắt Tiêu Thiên sáng lên, hắn nhìn về phía Tử Nhược Yên.
Thấy Tiêu Thiên nhìn mình, Tử Nhược Yên mỉm cười: “Trẫm nói rồi mà, cùng chàng ra ngoài chơi để thư giãn cho thoải mái, đương nhiên sẽ nghe theo ý của chàng rồi.”
“Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi!” Tiêu Thiên vỗ Lâm Bát Vân, ra hiệu ông nhanh chóng đi đằng trước dẫn đường.
Lâm Bát Vân vội vàng đồng ý, ông đi đầu dẫn đường, dẫn Tiêu Thiên và Tử Nhược Yên đi về phía trước.
Đồng thời, ông còn phất tay với đám người phía sau: “Đừng để ý đến chúng ta, đều đi làm việc của mình đi.”
Rất nhanh, Lâm Bát Vân đã dẫn đám người Tiêu Thiên rời đi, biến mất trong tầm mắt bọn họ.
Chỉ để lại một nhóm tộc Linh Năng, đứng đó nhìn lẫn nhau.
Tình huống gì vậy?
Những lời Thái Tử điện hạ vừa nói là thật hay giả, vùng sương mù chết chóc biến mất kia, bị nam nhân Nhân tộc đó một đao chém tan à?
“Mau đi nói cho bệ hạ biết, còn đứng ngây ra đó làm gì.”
...
Trong thành, Lâm Bát Vân dẫn Tiêu Thiên đi dạo những ngõ ngách phố xóm bình thường và mua ít đồ ăn vặt trước.
Cuối cùng ông mới mang dẫn bọn họ đến tửu lâu hàng đầu tốt nhất trong hoàng thành.
“Không thể không nói, đồ ăn ở chỗ các ngươi, thật sự rất thú vị.” Tiêu Thiên vừa nói, vừa ném một viên tinh thể trong suốt vào trong miệng.
Thứ này được làm bằng cách sử dụng linh dược và thiên phú của tộc bọn họ, nêm gia vị rồi ngưng kết thành, khi vào miệng thì mùi vị rất độc đáo.
Bên ngoài giòn tan, bên trong mềm mại dính răng, còn có mùi thơm ngát của linh dược, ăn vào vô cùng sảng khoái.
Tử Nhược Yên im lặng nhìn Tiêu Thiên thưởng thức mỹ vị trước, khi nàng nhìn Lâm Bát Vân thì thu lại nụ cười.
“Vực trấn thủ thứ chín mươi tư này, rốt cuộc là tình huống như thế nào, vì sao bọn họ phải gọi ngươi là Thái Tử?”
Nghe Tử Nhược Yên hỏi, Lâm Bát Vân nghiêm túc giải thích với nàng: “Vực trấn thủ thứ chín mươi tư này, chính là thể tinh thần dưới chân chúng ta.”
“Toàn bộ vực trấn thủ này đều thuộc quyền quản lý và cai trị của đế quốc Linh Năng bọn ta, toàn bộ dân chúng của đế quốc Linh Năng đều là đồng tộc, chẳng qua bọn ta thuộc hoàng tộc.”
“Hơn nữa tộc Linh Năng cũng chỉ là cách gọi tùy tiện của nhất mạch bọn ta mà thôi, thật ra tên gọi chính xác của tộc bọn ta không phải là tên này đâu.”
Tiêu Thiên nhấp một ngụm trà: “Vậy các ngươi tên là gì?
“Tộc Cổ Thần.”
Phụt!
Tiêu Thiên phun nước trà trong miệng đầy mặt Lâm Bát Vân.
Thật may là trong khoảng thời gian này, Tiêu Thiên đã học được cách làm thế nào để khống chế lực lượng của mình.
Nếu không, chỉ sợ một ngụm trà này mà phun vào mặt Lâm Bát Vân thì sẽ thành tổ ong vò vẽ mất.
“Tộc Cổ Thần…” Bên cạnh, Tử Nhược Yên cau mày thì thầm: “Trẫm biết tộc Cổ Thần này là những người có lạc ấn kim văn khắp người, đỉnh đầu có sừng ánh kim, trên đó có đường vân huyền diệu.”
Tất nhiên, người mà nàng đang nói đến là Đế Tân Lộ đã bị Tiêu Thiên bắt và ném vào trang trại chăn nuôi Thanh Viêm.
Trang trại chăn nuôi Thanh Viêm thuộc lãnh thổ hoàng triều Đại Viêm, nàng làm hoàng đế sao có thể không biết rõ tình hình bên trong chứ.
Cộng thêm Đế Tân Lộ của tộc Cổ Thần này xem như là thủ phạm đã hại cha mẹ nàng và lão tổ Tuyết gia bị bắt đi.
Tử Nhược Yên làm sao có thể không chú ý, nhưng trước mặt nàng, Lâm Bát Vân lại nói rằng tộc Linh Năng bọn họ thật ra chính là tộc Cổ Thần?
Rõ ràng khác biệt!
Lâm Bát Vân khẽ lắc đầu, trịnh trọng nhìn về phía Tiêu Thiên: “Đại nhân, xin đợi một lát.”
Ông vừa nói xong, bỗng nhiên nhắm mắt lại, cúi đầu xuống.