Cử động đột ngột đó khiến Tử Nhược Yên lộ vẻ kỳ dị, bởi vì nàng cảm nhận rất rõ ràng.
Trên thân thể của Lâm Bát Vân không hề có khí tức, phảng phất không có sinh mệnh, vô cùng quỷ dị.
“Đây là thế nào?” Tử Nhược Yên khẽ cau mày, nhưng ngay lúc này, nàng phát hiện Tiêu Thiên đang nắm chặt tay mình.
Nàng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Tiêu Thiên, nội tâm lập tức bình tĩnh lại.
Lúc này, Tiêu Thiên bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cửa phòng.
Thấy vậy, Tử Nhược Yên cũng nhìn theo.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước cửa phòng, Tử Nhược Yên có chút kinh ngạc khi nhìn rõ người đó.
Lại là một Lâm Bát Vân khác!
Có điều, khí tức của Lâm Bát Vân này rõ ràng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
“Hắn…thuộc cảnh giới nào?” Trong đầu Tiêu Thiên hỏi hệ thống, hắn có chút đắn đo khó xác định.
Bởi vì trong mắt Tiêu Thiên, thực lực cảnh giới của Lâm Bát Vân này đều không thua kém hắn.
“Căn cứ điều tra tình báo hiện tại được biết, đối phương là thái tử đế quốc Linh Năng, ứng cử viên trấn thủ của vực trấn thủ thứ chín mươi bốn, nhập Hư cảnh nhị thập tứ giai, tôn hiệu Phân Ảnh.”
Lần này, ngược lại Tiêu Thiên có chút giật mình: “Làm sao mi biết những điều này?”
“Thưa chủ nhân tôn kính, sau khi ngài tới nơi này, tôi đã bắt đầu thu thập tình báo.”
“Khá lắm!” Tiêu Thiên tán thưởng Vượng Tài.
Mà ngay lúc này, thân thể Lâm Bát Vân đang ngồi đối diện Tiêu Thiên và Tử Nhược Yên bỗng nhiên nổ tung thành một đám sương mù.
Làn sương trắng bộc phát chứa đựng những dao động đáng sợ đó không khác gì sương mù trắng ở vùng đất sương mù chết.
Chỉ là uy năng có chút nhỏ yếu hơn mà thôi.
Nhưng sau khi sương trắng nổi lên, nó lập tức chui vào cơ thể của Lâm Bát Vân đang bước vào từ phía sau.
Đến khi Lâm Bát Vân một lần nữa ngồi đối diện Tiêu Thiên và Tử Nhược Yên thì sương trắng kia đã tiêu biến.
Tử Nhược Yên cau mày nhìn Lâm Bát Vân ở phía đối diện, nàng cảm giác đối phương rất khó nhìn thấu.
“Nhập Hư cảnh nhị thập tứ giai, tôn hiệu Phân Ảnh.” Tiêu Thiên bỗng nhiên nở nụ cười thần bí, rồi nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế.
Không lên tiếng.
Giả vờ cao thủ…
Không đúng, vốn dĩ Tiêu Thiên rất mạnh.
Giả vờ thần bí!
Tiêu Thiên cứ ngồi dựa ra sau như vậy, tạo cho người khác một cảm giác thần bí khó lường.
Tử Nhược Yên ngồi bên cạnh có chút bất ngờ, nhìn sang Tiêu Thiên, nàng không ngờ rằng hắn lại có thể nói ra lai lịch của đối phương.
Chiêu này của Tiêu Thiên thật sự ấn tượng.
Không chỉ có Tử Nhược Yên mà Lâm Bát Vân ngồi phía đối diện cũng lộ vẻ ngạc nhiên, chấn động.
Nhưng rất nhanh ông đã lấy lại bình tĩnh: “Không hổ là Tiêu đại nhân, quả nhiên đã nhận ra lai lịch của ta.”
“Chính xác, thân thể này mới là chân thân của ta, người đi cùng các ngươi lúc trước chỉ là phân ảnh hóa thân của ta mà thôi.”
“Thực ra, ta còn có hai phân ảnh hóa thân nữa đang đi về hai phương hướng khác nhau, hy vọng có thể tìm được vực trấn thủ khác.”
Tiêu Thiên khẽ gật đầu, tiếp tục trầm mặc không nói gì, cứ như vậy nhìn chằm chằm Lâm Bát Vân ở phía đối diện.
Lâm Bát Vân thấy Tiêu Thiên yên lặng thì trong lòng có chút run rẩy.
“Tiêu đại nhân, xin ngài yên tâm, ta tuyệt đối không có ác ý gì, nếu không thì sau khi trở về đây ta đã không dùng chân thân để đến đây.” Lâm Bát Vân nuốt nước bọt, thận trọng giải thích.
Cho dù ông có thực lực nhập Hư cảnh nhị thập tứ giai và tôn hiệu uy phong.
Thậm chí, người được gọi là lão tổ Tuyết gia - Tiết Nghĩa Thiên cũng không phải là đối thủ của ông.
Nhưng khi ông ở trước mặt Tiêu Thiên thì lại không dám có chút ý nghĩ lỗ mãng.
Sau khi giải thích, Tiêu Thiên vẫn giữ vẻ trầm mặc không nói gì, hắn hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm Lâm Bát Vân.
Thấy vậy, Lâm Bát Vân toát mồ hôi hột, một cảm giác áp bức vô hình đang đè nặng lên người ông.
Ông lại nuốt nước bọt, lần này ông có chút khóc không ra nước mắt: “Tiêu đại nhân, ngài…hay là hỏi vài câu đi?”
“Bệ hạ, hỏi!” Tiêu Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, quay lại ra hiệu cho Tử Nhược Yên.
Sau khi nói xong, Tiêu Thiên còn nghịch ngợm nháy mắt với Tử Nhược Yên.
Đối với cảnh này, Tử Nhược Yên muốn dở khóc dở cười.
Với trí tuệ và kinh nghiệm của nàng, sớm đã nhận ra hành động của Tiêu Thiên chỉ là cố ý dọa Lâm Bát Vân.
Có điều, dọa được ông ta cũng tốt, đột nhiên xuất hiện một kẻ trấn thủ vực thứ chín mươi chín, khiến người khác có cảm giác vừa kỳ quái lại vừa thần bí.
“Trở lại vấn đề vừa rồi, ngươi nói mình là người tộc Cổ Thần nhưng sao lại không giống như những gì trẫm đã biết vậy?” Tử Nhược Yên nghiêm túc nhìn Lâm Bát Vân.
Lâm Bát Vân vội ngồi thẳng dậy, nghiêm túc giải thích với Tử Nhược Yên: “Trên thực tế, tộc bọn ta cũng không biết rõ nguyên nhân cụ thể.”
“Truyền thừa của tộc bọn ta đã bị đứt đoạn, có vẻ như trước đây từng xảy ra chuyện gì đó khiến đa số trưởng giả đều đã chết.”