Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 623 - Chương 623. Cái Gì Gọi Là Quả Quyết (2)

Chương 623. Cái gì gọi là quả quyết (2) Chương 623. Cái gì gọi là quả quyết (2)

Tiêu Thiên nói xong, bầu không khí trên bàn ăn rơi vào yên lặng.

Ở bên cạnh, Tử Nhược Yên khẽ nhíu mày, nàng không biết Tiêu Thiên học đâu ra cái thói nói chuyện kiêu ngạo như vậy.

Kết hợp với việc xảy ra trên chiến hạm hư không trước lúc đến đây, nàng càng cảm thấy Tiêu Thiên quả thật rất giỏi tra tấn người khác.

Hơn nữa, thủ đoạn tra tấn rất chính nghĩa và đó là điều quỷ dị nhất.

Về phần Lâm Bát Vân ở phía đối diện, trán ông lại lần nữa toát mồ hôi, miệng nuốt nước bọt.

Vừa rồi ông không nghe lầm đó chứ.

Lâm Bát Vân vừa nghĩ vừa nhìn vể phía phụ thân mình.

Quả nhiên, phụ thân cũng lộ vẻ chấn động.

Rõ ràng là ông vô cùng sốc với những gì Tiêu Thiên kể về vị thần tộc Vạn Vật - một mạch cực mạnh trong tộc Cổ Thần kia.

“Tiêu đại nhân, ngài nói phân bón… là kiểu mà ta hiểu đúng không?” Lâm Thủ Thành trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nghiêm túc hỏi lại Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên gật đầu: “Đúng vậy, chính là kiểu mà ngươi nghĩ.”

“Ồ…” Lâm Thủ Thành thở dài, trong lòng tràn đầy sự đồng cảm với tên thần tộc Vạn Vật này.

Quá thảm rồi.

Một người thuộc tộc Cổ Thần và thần tộc Vạn Vật, vậy mà phải làm những chuyện như vậy.

Đồng thời, hắn còn chủ động phát triển ra…phân bón Tân Lộ?

Loại chuyện này khiến Lâm Thủ Thành không khỏi suy nghĩ miên man trong đầu.

Rốt cuộc thần tộc Vạn Vật Đế Tân Lộ này đã trải qua những gì mới phải…

“Phụ hoàng, tại sao con lại không biết chuyện liên quan đến thần tộc Vạn Vật.” Cùng lúc đó, Lâm Bát Vân bỗng nhiên quay lại chủ đề ban đầu.

Nghe vậy, Lâm Thủ Thành quay sang nhìn con trai: “Vẫn còn một số cổ tịch cực kỳ quan trọng, không thể tùy tiện đọc, tất cả đều được cất giữ cẩn thận trong tộc.”

“Sau này, khi con kế thừa hoàng vị thì mới có thể biết những chuyện này.”

“Nhưng hiện tại không giống như trước, vực trấn thủ thứ chín mươi bốn chúng ta đang lâm nguy, có nhiều điều có thể phải để con biết sớm.” Lâm Thủ Thành nhìn Lâm Bát Vân.

Lâm Bát Vân nhìn nét mặt của phụ thân, lông mày khẽ rung động, trong đầu hiện ra một khả năng đáng sợ: “Chẳng lẽ là tình hình chỗ hạch tâm trấn thủ không giống với suy nghĩ của ta?”

Nói đến đây, Lâm Bát Vân lộ vẻ nguy cấp.

Theo những gì ông biết thì vực trấn thủ hẳn là không nguy hiểm đến mức như vậy mới đúng.

Cho nên ông mới ở nơi này ung dung tự tại, tán gẫu với Tiêu Thiên rồi từ từ về cũng chưa muộn.

Dựa vào giọng điệu của phụ thân thì hình như vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Lâm Bát Vân nhất thời nghẹn ngào, ông chợt hiểu ra lý do tại sao mà phụ thân lại khiêm nhường, nói năng khép nép như vậy.

Hiển nhiên, sự thay đổi của vùng đất sương mù chết và hành vi của ông đối với Tiêu Thiên đã khiến phụ thân hiểu ra.

Nhân tố then chốt để thay đổi tình trạng hiện tại chính là người đang ngồi trước mặt ông - Tiêu Thiên.

Ực!

Lâm Bát Vân nuốt nước bọt, nhìn sang Tiêu Thiên, trong lúc nhất thời ông không biết nên mở lời như thế nào.

Chẳng lẽ ông trực tiếp thỉnh cầu đối phương giúp đỡ ư?

Vấn đề trọng đại, Lâm Bát Vân cũng không biết Tiêu Thiên có nguyện ý giúp đỡ ông hay không?

Ông cũng không chắc chắn rằng dù Tiêu Thiên có chiến lực vô cùng mạnh mẽ nhưng liệu hắn thật sự có năng lực giúp đỡ bọn họ giải quyết mối nguy này hay không?

Suy cho cùng, đây cũng là sứ mệnh rất quan trọng của tộc bọn họ.

Phịch!

Trong lúc Lâm Bát Vân đang chìm trong mạch suy tư, một âm thanh bỗng nhiên vang lên.

Khi Lâm Bát Vân quay người lại, phát hiện phụ thân Lâm Thủ Thành không biết từ lúc nào đã quỳ trên mặt đất.

“Tiêu đại nhân!”

Cộp!

Một âm thanh nữa vang lên, Lâm Thủ Thành dập đầu thật mạnh.

Gọn gàng và dứt khoát.

Cốp! Cốp! Cốp!

Hoàng đế đế quốc Linh Năng, phụ thân Lâm Thủ Thành của Lâm Bát Vân, tộc trưởng của mạch bọn họ.

Như thể không có chút tôn nghiêm nào, gọn gàng dứt khoát quỳ gối trước mặt Tiêu Thiên, liên tục dập đầu.

“Tiêu đại nhân, ta thật sự không còn cách nào khác, khẩn cầu ngài ra tay cứu giúp bọn ta.”

Sau khi nói xong, Lâm Thủ Thành trực tiếp dập dầu trên mặt đất, không ngẩng lên nữa.

Tiêu Thiên ngồi đó, có chút giật mình khi thấy Lâm Thủ Thành đang quỳ trên mặt đất.

Hắn vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ rằng đối phương lại bất ngờ giở chiêu này ra với hắn, quả thật ngoài dự đoán.

Không lường trước được.

Tiêu Thiên quay lại nhìn về phía Lâm Bát Vân.

Kết quả, hắn vừa quay đầu qua thì đã không thấy ông ta đâu nữa.

Đợi đến khi hắn quay đầu lại chỗ Lâm Thủ Thành thì phát hiện không biết từ lúc nào Lâm Bát Vân đã quỳ trước mặt hắn.

Ông cũng dập đầu ba cái như phụ thân mình.

“Tiêu đại nhân, ta biết không nên hấp tấp yêu cầu ngài làm gì.”

“Nhưng nhìn hành động của phụ thân, ta biết vực trấn thủ đang gặp nguy cơ trùng trùng, không thể kéo dài được nữa.”

Lâm Bát Vân thành khẩn nhìn Tiêu Thiên, rồi cũng dập đầu xuống đất như cha ông.

Trước cửa phòng, đại tướng vốn đang nhìn lén cũng bị cảnh tượng trước mắt doạ cho ngơ luôn.

Bình Luận (0)
Comment