Nhưng Lâm Bát Vân lại lắc đầu, nhìn về phía Lâm Thủ Thành: “Đây là bí mật mà chỉ phụ hoàng mới biết, ta nghĩ rằng chỉ có người mạnh mẽ như Tiêu đại nhân mới có thể giải quyết được chuyện này.”
Tiêu Thiên và Tử Nhược Thiên đồng thời nhìn sang Lâm Thủ Thành.
Lúc này, Lâm Thủ Thành đang điều động linh khí thiên địa ở bốn phía rót vào mặt đất.
Trên mặt đất bỗng nhiên hiện ra một trận pháp, để lộ một thông đạo xuống phía dưới.
“Trên thực tế, chân tướng không hề đơn giản như những gì ngài nhìn thấy.” Sau khi đường đi xuất hiện, Lâm Bát Vân buồn bã nhìn con trai mình: “Tiếp theo chính là lúc công bố chân tướng.”
Lối đi mở ra, thẳng tắp.
Hơn nữa bốn phía lối đi còn lóe ra dao động không gian, chấn động bốn phía.
Soạt!
Ngay lúc bọn họ không ngừng đáp xuống thì bốn phía chợt sáng lên, có thể nhìn rõ cảnh sắc xung quanh.
Ngẩng đầu nhìn lên là có thể thấy vừa rồi bọn họ đáp xuống từ đáy thành lớn không trung.
Chỉ là, phần đáy đó vốn không có lỗ thủng khe hở nào, nhưng bọn họ lại đáp xuống bên trong.
Bốn phía mà đám người trượt xuống lơ lửng từng khối đá lớn.
Lúc trước đến thành lớn không trung không cảm thấy, quan sát ở khoảng cách gần, có thể nhìn thấy những khối đá này vốn không nhỏ, cái nào cái nấy đều như hòn đảo lớn.
Bên trên cũng khắc rõ đường vân trận pháp, thu nạp linh khí xung quanh biến hóa sử dụng cho bản thân, hơn nữa còn chấn động linh khí dao động.
Tiếng kêu to truyền đến.
Xa xa chợt có loài chim bay đến, nhưng lúc bọn nó xuyên qua mảng khu vực này, hình như bóng dáng hơi méo mó, rồi nhanh chóng lướt qua.
Giống như có thứ gì đó có sức mạnh trực tiếp đưa bọn nó qua bên kia.
Bọn họ đáp xuống, đỉnh núi phủ tuyết trắng dưới chân cũng không ngừng tiến lại gần.
Phụt!
Đoàn người cứ như rơi xuống nước, đập vào mặt trên của đỉnh núi.
Trên đỉnh núi như nhộn nhạo gợn sóng, nổi lên từng làn sóng lăn tăn, nuốt chửng đám người Tiêu Thiên bọn họ vào bên trong.
Tiến vào bên trong lòng núi cực lớn, bọn họ thuận theo lối đi lần nữa đáp xuống, cũng không biết trôi qua bao lâu.
Bỗng nhiên sáng tỏ thông suốt, đi đến một không gian rộng rãi sáng ngời.
Không gian cực lớn cứ như là một quả cầu, chỗ trung tâm của bên trong lơ lửng một hình thể bằng kim loại màu vàng kim có hình vuông đang chậm rãi xoay tròn.
Bên trên khắc rõ đường vân, không ngừng thu nạp linh khí bốn phía, hơn nữa còn đánh năng lượng vào trong khe nứt không gian thâm sâu ở phía trước, cứ như đang củng cố cái gì đó.
Ngoại trừ điều này, không gian bên trong hình cầu vô cùng to lớn lóe ra điểm sáng trắng rậm rạp chằng chịt, như ẩn như hiện.
Khi thì có những ánh huỳnh quang yếu nhớt chậm rãi dập tắt, cũng có ánh sáng màu trắng hiện lên, vòng đi vòng lại.
Đến nơi này, Lâm Thủ Thành ngẩng đầu nhìn về hình vuông màu vàng kim lơ lửng trên không, vẻ mặt u buồn, trên mặt có cảm giác không nói rõ được.
Ông chắp tay sau lưng, lặng lẽ nhìn lên phía trên, trầm giọng nói: "Chúng ta đến rồi."
Lâm Bạt Vân cũng đi đến bên cạnh phụ thân, ngẩng đầu nhìn về phía hình vuông màu vàng kim ở phía trước.
Ông có thể nhìn thấy đường vân được khắc ở bên trên, rõ ràng là từng chủng tộc rậm rạp chằng chịt.
Ít nhất là có hơn trăm dáng vẻ của chủng tộc khắc ở bên trên.
Tiêu Thiên cũng tiến về phía trước theo Tử Nhược Yên, tò mò quan sát hình vuông màu vàng kim ở bên trên.
Dáng vẻ của Nhân tộc cũng ở phía trên.
Không biết tại sao, lúc Tử Nhược Yên cẩn thận ngưng mắt nhìn lên phía trên hình vuông màu vàng kim, lại phát hiện dấu ấn của Nhân tộc có người xuất hiện.
Vù!
Hư không bốn phía cứ như đang lưu chuyển, trên hình vuông màu vàng kim lập lòe ánh sáng.
Sau đó, hình vuông màu vàng kim chợt rung động, bóng dáng Nhân tộc ở phía trên lóe ra ánh sáng, có một bóng người đột ngột hiện lên.
Giây tiếp theo, bóng dáng này cứ như xuyên qua dòng sông thời gian, từ quá khứ lâu đời bước đến tương lai, đi một đường đến trước mặt Tử Nhược Yên.
"..." Tiêu Thiên nhìn thấy cảnh tượng này, nhớ tới vùng cấm tử vong trong biển sấm hư không, cũng có bóng người như từ quá khứ bước đến hiện tại so chiêu với mình.
Nghĩ đến đây, Tiêu Thiên không khỏi lấy Kẻ Dẫn Đường ra, xem có phản ứng đặc thù nào hay không.
Cảnh tượng quỷ dị khiến Lâm Thủ Thành bên cạnh bị dọa sợ.
Hình vuông màu vàng kim phát sinh tình hình này cũng là lần đầu mà ông nhìn thấy.
Dẫn người qua đây chính là hy vọng Tiêu Thiên có cách giải quyết vấn đề, ai ngờ Nữ Đế đồng hành lại có thể khiến hình vuông màu vàng kin xảy ra thay đổi.
Nhìn kỹ lại thì bên trong hình vuông màu vàng kim ngưng tụ dáng vẻ của nam tử Nhân tộc có chút tương tự với Tử Nhược Yên.
Đối với điều này, trong ánh mắt của Lâm Thủ Thành hiện ra vẻ mong đợi.
Có khi nào có chuyển biến gì hay không.
Bóng dáng Nhân tộc hư ảo cũng nhìn Tử Nhược Yên, vẻ mặt hiền lành, cứ như đang nhìn vãn bối vậy.