"Được..." Hư ảnh Nhân tộc nhìn Tử Nhược Yên rồi đột nhiên cười lên, khẽ gật đầu.
Ánh mắt ngước lên, nhìn thấy Tiêu Thiên bên cạnh Tử Nhược Yên.
Nhìn dáng vẻ của hai người họ rất thân mật, hình như hư ảnh nhân tộc còn muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy thanh đao mà Tiêu Thiên đang vác trên vai.
"..." Hư ảnh ngẩn ra, mở to hai mắt nhìn lấy: "Đao... đao... ở đâu ra..."
Lúc nói chuyện, hư ảnh này gặp trở ngại, lắp bắp, trên mặt toàn là chấn động.
Tiêu Thiên bất ngờ, để ngang Kẻ Dẫn Đường trong tay ở trước mặt, tò mò nhìn về hư ảnh trước mặt.
Đối phương biết thanh đao trong tay mình?
"Vậy mà..." Sau khi hư ảnh lần nữa kinh ngạc, cứ như nghĩ đến cái gì đó, nở nụ cười: "Khà... khà..."
Hư ảnh Nhân tộc dập đầu, sau đó chợt đi đến trước mặt Tử Nhược Yên, vươn tay ra điểm một cái.
Hư ảnh Nhân tộc điểm nhẹ, cả người của Tử Nhược Yên chấn động.
Đợi đến khi nam tử hư ảnh Nhân tộc thu tay lại, trên trán của Tử Nhược Yên đã hiện lên một đường vân màu vàng kim giống như ký hiệu kim văn.
Sau khi trên trán hiện ra ký hiệu màu vàng kim, ý chí Đế Hoàng cực kỳ tinh khiết lần nữa khởi động từ trong cơ thể của Tử Nhược Yên.
Không chỉ như vậy, ý chí Đế Hoàng còn hóa thành chín con Thần Long màu vàng kim tinh thuần cường hãn, quanh quẩn xung quanh thân thể Tử Nhược Yên, phụ trợ khiến nàng cực kỳ tôn quý.
Hư ảnh Nhân tộc làm xong, lúc này mới trầm tĩnh lại, thoả mãn gật đầu, đồng thời nhìn về Tiêu Thiên: "Chém!"
Nói xong, hư ảnh Nhân tộc chỉ về phía mình.
Sau đó, lại chỉ Kẻ Dẫn Đường trong tay Tiêu Thiên, thốt ra một chữ: "Lôi!"
Tiêu Thiên nhíu mày, thân thể hơi ngửa ra sau, nhìn hư ảnh Nhân tộc ở phía trước, nghi ngờ có phải đối phương bị bệnh hay không.
Đang yên đang lành, sao lại bảo mình dùng đao chém đối phương?
Soạt!
Sấm sét hiện lên, tốc độ đao của Tiêu Thiên rất nhanh, trong nháy mắt lướt qua hư ảnh Nhân tộc ở phía trước, trực tiếp chém thành hai.
"Hì hì..." Trước khi hư ảnh tan vỡ biến mất, còn cười không ngừng về phía Tiêu Thiên, vẻ mặt còn thỏa mãn.
Tiêu Thiên khó hiểu, không phải người này bị bệnh đó chứ?
...
Một Nhân tộc ở vùng đất không biết tên xa xa bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, mở hai mắt ra.
"Ha ha ha ha ha!" Bỗng nhiên Nhân tộc thức tỉnh cưới điên cuồng, kinh động đến mấy người bên cạnh, kinh ngạc nhìn về phía đối phương.
Không biết đang yên đang lành, hắn đột nhiên bị bệnh thần kinh gì.
"Ngươi cười cái gì?" Người bên cạnh cau mày.
Nhân tộc đó nhếch miệng cười, đột nhiên cơ thể chấn động, mơ hồ có sức mạnh sấm sét hiển hiện lên.
Trong nháy mắt, trong tinh không vô tận xa xa, Đại Nhật Viêm tinh tản ra nhiệt độ cao nóng rực cùng với rất nhiều tinh thần bị sức mạnh sấm sét dẫn dắt đến.
Cứ như sấm sét có bàn tay vô hình hấp dẫn những thiên thể trong tinh không qua đây.
"Đây không phải là sức mạnh sấm sét thiên kiếp của Thần phạt chí cao à, sao ngươi..." Người đó nhìn sức mạnh sấm sét, càng hoảng sợ.
Nhân tộc này cất tiếng cười to: "Ta còn cảm thấy lạ, sao tên nhóc thối đó mất đao, sống chết không chịu nói ra nguyên nhân, chỉ lặng lẽ tìm người chế tạo đao mới, cuối cùng ta cũng hiểu rõ rồi."
Nhìn thấy Nhân tộc này đứng dậy chuẩn bị rời đi, hắn vội vàng hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Đi cười nhạo hắn!" Nhân tộc này cất tiếng cười to: "Ra sức cười nhạo!"
Trong căn phòng hình cầu, một đám người kinh ngạc nhìn Tiêu Thiên.
Tử Nhược Yên đi đến bên cạnh phu quân của mình, cùng hắn nhìn về phía trước, trầm mặc rất lâu.
“Chàng chém thật à?” Cả nửa ngày, Tử Nhược Yên mới mở miệng.
Tiêu Thiên gật đầu, Kẻ Dẫn Đường trong tay kéo ra hoa đao, vô cùng tao nhã thu vào không gian hệ thống: “Đương nhiên rồi, người ta chủ động yêu cầu mà.”
Tử Nhược Yên xoa trán, bị câu trả lời đương nhiên này của Tiêu Thiên chỉnh cho có chút không lời nào phản bác.
Chuyện này không phải đơn giản là người khác nói cái gì thì chàng làm cái đó đâu.
Tốt xấu gì cũng phải hỏi thêm hai câu, rõ ràng là có quan hệ to lớn với tình huống quỷ dị.
Lâm Thủ Thành cũng ngây ra như phỗng, cách nghĩ của ông không khác gì Tử Nhược Yên.
Hư ảnh kia đi ra từ trong ấn Trấn Thủ, tất nhiên có liên hệ, làm sao có thể một đao chém không còn gì như vậy.
Nhìn ánh mắt hoảng hốt của bọn họ, Tiêu Thiên đương nhiên rõ ràng nội tâm bọn họ nghĩ cái gì.
“Cho dù không chém một đao kia, vừa rồi hư ảnh đó cũng không duy trì được bao lâu.” Tiêu Thiên nói đến đây, ánh mắt nhìn quét bốn phía, như có suy nghĩ: “Tồn tại trong quá khứ không duy trì được quá lâu.”
Trong đầu hắn đã hiện ra âm thanh nhắc nhở đến từ hệ thống Vượng Tài.
Từ chỗ hệ thống Vượng Tài, Tiêu Thiên đã biết rõ, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tử Nhược Yên nghe thấy Tiêu Thiên nói như vậy thì có chút tò mò: “Tiêu lang quân, chàng có biết rốt cuộc hư ảnh này là chuyện gì không?”