Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 628 - Chương 628. Tiêu Đại Nhân Không Dùng Được Đâu

Chương 628. Tiêu đại nhân không dùng được đâu Chương 628. Tiêu đại nhân không dùng được đâu

Lúc nói đến đây, Lâm Thủ Thành đã ngửa đầu nhìn ánh huỳnh quang màu trắng xung quanh: “Các ngài biết những ánh sáng trắng này là gì không? Thật ra chúng đều là thần tộc Linh Năng bọn ta.”

“Sống là sáng, chết là tắt.”

“Biết tại sao sức mạnh của ấn Trấn Thủ có thể kiên trì lâu như vậy không?”

“Chính là bởi vì nguồn suối cung cấp sức mạnh cho ấn Trấn Thủ chính là tất cả thần tộc Linh Năng của vực Trấn Thủ thứ chín mười bốn.”

Nói đến đây, ánh mắt Lâm Thủ Thành sáng quắc nhìn Tiêu Thiên trước mặt: “Tính mạng toàn tộc bọn ta đều có liên hệ với ấn Trấn Thủ.”

“Ấn ở đây thì thần tộc Linh Năng ở đây.”

“Ấn vỡ thì thần tộc Linh Năng sẽ bị diệt!”

Lâm Thủ Thành nói đến đây, sắc mặt nghiêm trọng nhìn ấn Trấn Thủ màu vàng kia: “Mà hiện giờ, ấn Trấn Thủ sắp không chống đỡ được rồi.”

“Ấn phá thì bộ tộc của bọn ta sẽ diệt vong hoàn toàn!”

Giọng điệu của Lâm Thủ Thành rất nghiêm trọng, hai tay không tự chủ mà nắm chặt.

Lâm Bát Vân bên cạnh nghe thấy lời nói của phụ thân, trên mặt cũng hiện ra vẻ khiếp sợ.

Hắn hiển nhiên không ngờ trong đó còn có chuyện thế này.

Lúc trước lợi dụng năng lực bản thân, phân hoá hóa thân rời đi, tìm kiếm vực Trấn Thủ khác là cách tìm thấy khối lập phương trắng như tuyết không ngừng nhiễm đen.

Vực Trấn Thủ của bọn họ có khả năng sắp không chống đỡ nổi rồi.

Nhưng phụ thân chưa bao giờ nói với mình bộ tộc bọn họ vậy mà có nguy cơ diệt tộc.

Sau khi nghe thấy phụ thân nói rõ với Tử Nhược Yên thì tay hắn hơi phát run.

Lúc này khi Lâm Bát Vân lần nữa ngẩng đầu nhìn vô số điểm huỳnh quang trên không thì biểu cảm đã hoàn toàn thay đổi.

Lúc trước hắn nhìn còn cảm thấy chúng cực kỳ xinh đẹp.

Nhưng lúc biết những huỳnh quang này đều là tính mạng của bộ tộc bọn họ ngược lại cảm thấy vô cùng thê thảm.

“Phụ hoàng, kỳ suy yếu của bộ tộc chúng ta mỗi tháng một ngày đều có quan hệ với chuyện này sao?” Lâm Bát Vân hít sâu, nhìn Lâm Thủ Thành.

Thần tộc Linh Năng có kỳ suy yếu, ngày suy yếu của mỗi người cũng không giống nhau.

Mỗi khi gần đến ngày suy yếu, tứ chi của thần tộc Linh Năng đều sẽ vô lực giống như sức mạnh cả người bị rút cạn.

Lâm Bát Vân trước kia cực kỳ ngây thơ cho rằng đây là cái giá cho thiên phú bộ tộc thần tộc Linh Năng bọn họ.

Nhưng hắn thật không ngờ chân tướng của câu chuyện lại tàn khốc như thế.

Ngày suy yếu đơn thuần là bởi vì sức mạnh của bọn họ bị ấn Trấn Thủ này rút đi, dùng để bảo hộ vũ trụ hỗn độn Tàng Linh.

Khó trách ngày suy yếu của tộc nhân ngày nào trong tháng cũng có.

Thậm chí thời gian bị rút đi sức mạnh cũng không quá xác định.

Chỉ là mỗi lần trước khi bị rút đi sức mạnh đều sẽ có một cảm giác tim đập nhanh làm báo động từ sớm.

Trước kia phân thân của Lâm Bát Vân và tộc nhân bị bắt chính là bởi vì ngày suy yếu của hắn tới gần.

Nói ra coi như là hắn xui xẻo, một đám tộc nhân mà bản thân dẫn theo còn chưa phân tán ra đi tìm tung tích của vực Trấn Thủ khác đã bị một lưới bắt hết.

Nhất là sau khi thiên phú của bộ tộc bọn họ bại lộ, tộc nhân lẻ loi phân tán đi tìm vực Trấn Thủ khác đều bị bắt lấy.

“Tính mạng của cả tộc đều nằm trên ấn Trấn Thủ sao?” Tử Nhược Yên nhẹ giọng nỉ non nhưng không biết tại sao cứ cảm giác không thích hợp ở đâu.

“Nếu là như thế thì thần tộc Linh Năng các ngươi đều không phải là bộ tộc trấn thủ.” Lúc này Tiêu Thiên bỗng nhiên mở miệng, biểu cảm kỳ quái nhìn Lâm Thủ Thành.

“Tiêu lang quân?” Tử Nhược Yên nhìn Tiêu Thiên, không biết tại sao hắn nói như vậy.

Tiêu Thiên nhíu mày, nhìn về phía ấn Trấn Thủ bên cạnh: “Vùng sương mù chết chóc xung quanh nơi này giúp các ngươi không cần lo lắng sự quấy nhiễu của người ngoài.”

“Các ngươi chỉ cần yên tâm sinh sống ở đây, lợi dụng lực lượng của mình khiến ấn Trấn Thủ trấn áp sức xé rách của khe nứt không gian này khiến sức mạnh không gian này không tản ra ảnh hưởng sự củng cố của màn chắn thế giới.”

“Nhưng mà đây thật ra chính là một nhà giam thôi.”

“Hạn chế thần tộc Linh Năng các ngươi ở trong vực Trấn Thủ này, sống chết buộc chặt trên ấn Trấn Thủ.”

“Ngày suy yếu không xác định nào đó dễ dàng xảy ra chuyện, ở vực Trấn Thủ là an toàn nhất, chính là một lồng thiết thiên nhiên phong kín các ngươi ở bên trong.”

“Cả đời này của thần tộc Linh Năng các ngươi cũng chỉ có thể ở trong vực Trấn Thủ, dùng cả đời đi chống đỡ ấn Trấn Thủ.”

“Ồ, không chỉ là nhà giam, càng giống như để bộ tộc các ngươi chuộc tội ở đây.”

Tiêu Thiên nói xong thì xoay người nhìn ấn Trấn Thủ trên không: “Để thần tộc Linh Năng các ngươi đời đời kiếp kiếp ở trong vực Trấn Thủ này.”

“Tên là trấn thủ thực tế là trấn áp.”

Lời nói của Tiêu Thiên giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang trong đầu Lâm Bát Vân khiến hắn quay đầu nhìn phụ thân.

Bình Luận (0)
Comment