Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 629 - Chương 629. Tiêu Đại Nhân Không Dùng Được Đâu (2)

Chương 629. Tiêu đại nhân không dùng được đâu (2) Chương 629. Tiêu đại nhân không dùng được đâu (2)

Biểu cảm Lâm Thủ Thành cũng chấn động y như vậy, hai tay run nhè nhẹ.

Thật ra, trước khi phụ hoàng chết cũng từng nói với mình lời giống như của Tiêu Thiên.

Khi đó ấn Trấn Thủ đã bắt đầu xuất hiện khuyết điểm, Lâm Thủ Thành nhớ rõ phụ hoàng của mình hiến tế bản thân vì tính mạng của tộc nhân.

Suy đoán lúc trước của phụ hoàng chính là bộ tộc bọn họ có khả năng đang chuộc tội.

Có lẽ nguyên nhân gây ra chính là chuyện xảy ra ở thế hệ gián đoạn của thần tộc Linh Năng bọn họ.

“Thì ra là cảm giác này, khó trách lúc trước cảm thấy không đúng.” Tử Nhược Yên cũng cảm thấy lời này của Tiêu Thiên cực kỳ có đạo lý.

Suy cho cùng là Tiêu lang quân phản ứng nhanh như vậy.

Tử Nhược Yên suy nghĩ, nói không chừng là bởi vì Tiêu Thiên thường xuyên làm chuyện này, bắt kẻ địch giam lại để bọn họ làm việc chuộc tội.

Hắn đương nhiên rất quen thuộc với ngành nghề cũ này.

“Nhà giam...” Lâm Thủ Thành thở nhẹ ra rồi lại nhìn Tiêu Thiên: “Tiêu đại nhân, cho dù thần tộc Linh Năng bọn ta có bị trấn áp ở đây hay không.”

“Nhưng ít ra ấn Trấn Thủ này không chỉ liên quan đến tính mạng bộ tộc chúng ta còn liên quan trực tiếp đến màn chắn, liên quan đến cả Tàng Linh.”

“Đứa con trai này của ta tin tưởng đại nhân như thế, tất nhiên là ngài có cách giải quyết nguy cơ.”

Bịch!

Lâm Thủ Thành lại quỳ xuống, khẩn cầu với Tiêu Thiên: “Cho dù trả giá đắt cỡ nào, ta đều bằng lòng trả, chỉ hy vọng tộc nhân có thể bình yên vô sự.”

“Có lẽ bộ tộc bọn ta trước kia đã phạm sai lầm rất lớn nhưng hiện giờ thế hệ tiếp theo này đều là người vô tội.”

Tử Nhược Yên ở bên cạnh lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Vô tội hay không, không phải do bọn ta quyết định, rốt cuộc quá khứ thần tộc Linh Năng các ngươi có phạm sai lầm hay không cũng không phải là bọn ta ở đây đoán ra.”

“Không sai!” Tiêu Thiên cũng gật đầu theo, nhìn Lâm Thủ Thành trước mặt: “Lỡ như thật ra bộ tộc các ngươi là bị người xấu cố ý nhốt ở đây đội nồi thì sao?”

Tử Nhược Yên nghe thấy từ ngữ kỳ quái này thì nhìn Tiêu Thiên: “Đội nồi?”

Tiêu Thiên trả lời: “Ý chính là gánh tội thay.”

Lâm Bát Vân cũng theo đó quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiên: “Tiêu đại nhân, bộ tộc bọn ta và ngài không thân cũng chẳng quen, miễn cưỡng xin ngài ra tay, đương nhiên là không ổn.”

“Nhưng ngài cũng biết bộ tộc bọn ta thiên phú trác tuyệt, điều trị linh khí càng không cần nói, không ai giống ai.”

“Như bệ hạ nói, xin ngài ra tay đương nhiên là phải trả một cái giá đắt.”

“Vậy thì một mạng đổi một mạng!”

Lâm Bát Vân nói đến đây, ánh mắt kiên định: “Ngài cứu tính mạng toàn tộc bọn ta thì bọn ta sẽ giao mạng cho ngài!”

Trao đổi đồng giá!

Nói xong, ánh mắt Lâm Bát Vân sáng quắc.

Trái lại Tiêu Thiên không hé răng, trong lòng cảm thấy rất ổn thỏa.

Cứu người vốn là việc thiện, huống chi người ta dùng mạng mua mạng, tràn đầy thành ý.

Về phần sau khi làm xong chuyện thì đối phương có đổi ý hay không?

Ha...

Tiêu Thiên hắn sẽ sợ người ta đổi ý à?

“Yên Nhi, nàng cảm thấy thế nào?” Tiêu Thiên quay đầu hỏi Tử Nhược Yên.

Danh xưng trước mắt này là Tiêu Thiên thương lượng với đối phương ở tư cách là thê tử.

“Vẫn phải xác định tính nguy hiểm như thế nào, nếu là chàng ra tay sẽ tạo thành tổn thương cho bản thân thì cũng đừng mạo hiểm lung tung.” Tử Nhược Yên nhìn Tiêu Thiên, vẫn là thái độ ban đầu.

Mọi thứ đều lấy Tiêu Thiên làm trung tâm.

Lâm Thủ Thành nghe lời này của Tử Nhược Yên, trong lòng kỳ quái.

Nữ Đế này quả nhiên đau lòng cho nam nhân của mình mà.

Cũng là hợp tình hợp lý đi, chỉ là...

Lâm Thủ Thành suy nghĩ trong lòng, quay đầu vừa nhìn thì phát hiện không biết từ khi nào Tiêu Thiên đã bay tới trước ấn Trấn Thủ.

Lại trực tiếp kéo mở rìa của khe nứt không gian, vươn đầu vào bên trong xem xét.

Cảnh tượng này trực tiếp dọa ông tới mức hồn vía lên mây.

“Tiêu đại nhân, cẩn thận nha!!”

Sức mạnh xé rách không gian là tồn tại có thể xé nát màn chắn thế giới.

Nếu không phải sức mạnh của thần tộc Linh Năng bọn họ, dù có cung cấp thì ấn Trấn Thủ này hoàn toàn không chịu nổi.

Dù như vậy, sau khi trải qua năm tháng vô hạn, mặt trên ấn Trấn Thủ đã hiện ra vết rạn.

Lúc này, Tiêu Thiên đã thò người ra, quan sát cẩn thận phát hiện vết nứt ở phía sau rất lờ mờ, hoàn toàn không nhìn rõ.

Sức mạnh xé rách không gian cuồng loạn đến từ bốn phía, không ngừng đánh lên trên đầu hắn.

Keng! Keng! Keng!

Tiếng đánh vang dội giòn tan không ngừng hiện lên.

Nhưng những sức mạnh xé rách không gian này hoàn toàn không tạo thành được bất kỳ tổn thương nào cho Tiêu Thiên, dù khiến đầu óc hắn chấn động một cái cũng không cách nào làm được.

"Bên ngoài tối quá, không nhìn rõ gì cả." Tiêu Thiên rụt đầu lại, vươn tay chỉnh lại kiểu tóc bị sức mạnh xé rách không gian làm rối bời.

Lâm Thủ Thành đứng ở phía bên kia trợn to mắt, không thể tin nhìn lấy Tiêu Thiên không bị làm sao cả.

Bình Luận (0)
Comment