Cái quái gì vậy?
Sức mạnh xé rách không gian, dù là Thuấn Không cảnh nhị thập ngũ giai như bản thân đều bị xé nát ngay tức khắc.
Thậm chí tiến lại gần khu vực có vết nứt, bởi vì dao động không gian vô cùng kịch liệt, ngay cả Thuấn Không như ông cũng không làm được.
Nếu tùy tiện tiếp xúc sức mạnh xé rách không gian thì ông sẽ bị xé nát ngay lập tức.
Nhưng Tiêu Thiên đang làm gì vậy?
Thò đầu ra ngoài xem!
Đây còn là con người à?
Rốt cuộc là quái vật ngoi ra từ nơi nào vậy, không thể tưởng tượng nổi.
Ngay lúc Lâm Thủ Thành chấn động, suy tư, thì phía trước lần nữa truyền đến lời nói của Tiêu Thiên.
"Lại nói, tại sao ấn Trấn Thủ không trực tiếp chặn vết nứt này, không nên luẩn quẩn ở nơi này?" Nói xong, Tiêu Thiên tò mò nhìn ấn Trấn Thủ phía trước.
Sau đó Tiêu Thiên duỗi tay ra, tiến lên ôm lấy ấn Trấn Thủ.
Ấn Trấn Thủ lớn như một căn phòng chậm rãi xoay tròn.
Lời này của Tiêu Thiên khiến Lâm Thủ Thành trừng lớn hai mắt, vốn muốn tiến lên ngăn cản.
Ấn Trấn Thủ không chỉ nặng, mà mặt trên còn liên hệ với tộc bọn họ.
Điều này đại diện toàn bộ ấn Trần Thủ đại diện cho toàn bộ sức mạnh của tộc bọn họ!
Mà mạch tộc Cổ Thần của thần tộc Linh Năng bọn họ, ấn Trấn Thủ tập kết sức mạnh vực trấn thủ thứ chín mươi bốn!
Bị Tiêu Thiên ôm lên dễ như trở bàn tay, sau đó cầm qua vị trí của khe nứt không gian rồi nhét vào
Lúc này, Lâm Thủ Thành há to miệng, cằm sắp rớt xuống mặt đất.
Nhìn ấn Trấn Thủ bị Tiêu Thiên dời qua dời lại như món đồ chơi, nghĩ cách nhét vào trong vết nứt, cảm thấy có phải bản thân đang nằm mơ hay không.
Tại sao?
Rốt cuộc làm được như thế nào vậy?
"Tiêu lang quân, đổi góc độ, chàng đặt đó xem xem?"
"Đúng, chàng nhích qua bên trái chút."
Lâm Thủ Thành lại mạnh mẽ nhìn về phía Tử Nhược Yên, hít thở sâu.
Ngươi còn chỉ huy nữa, Nữ Đế!
Sao nhìn thế nào cũng thấy không ổn vậy?
"Tiêu đại nhân, vấn đề lớn nhất của tộc chúng ta không chỉ là ấn Trấn Thủ có gánh được sức mạnh xé rách không gian này hay không, mà là ấn Trấn Thủ sắp... vỡ ra..."
Răng rắc!
Lâm Thủ Thành vẫn chưa nói xong, mặt trên của ấn Trấn Thủ đã hiện ra vết nứt.
"Ây da da da!" Lâm Thủ Thành bị dọa đến hồn bay phách tán, muốn xông lên, nhưng nhìn thấy phạm vi sức mạnh xé rách không gian cuồng loạn, lại không dám động đậy.
Ông đã bị dọa đến mức sắp khóc, nói năng lộn xộn rồi.
Lâm Bát Vân ở phía sau thì hít một hơi khí lạnh, trái tim khẩn trương lập tức treo lên, hai tay khẽ run.
Ông đang suy nghĩ, lỡ như Tiêu đại nhân không cẩn thận, diệt tộc bọn họ, vậy thì chuyện sẽ thú vị.
Lâm Thủ Thành nhìn Tiêu Thiên phía trước mặt, sắc mặt đã trắng bệch.
Xem như ông đã biết tại sao con trai ký thác kỳ vọng vào Tiêu Thiên, tại sao lại tôn kính, xem hắn là chúa cứu thế.
Mạnh quá rồi!
Hơn nữa loại mạnh mẽ này hết sức trực quan, rất có lực trùng kích.
Chỉ nhìn hành vi hắn làm ra là có thể cảm nhận rõ.
Chính là...
Thoạt nhìn hành vi hơi nguy hiểm, cảm giác thần tộc Linh Năng bọn họ đang thăm dò qua lại ở trên bờ vực bị diệt tộc.
Tiêu Thiên thấy Lâm Thủ Thành và Lâm Bát Vân bị dọa thành như thế, cũng cười ngượng ngùng, buông ấn Trấn Thủ trong tay xuống.
Sau đó xoay người lại, nhìn không gian nứt ra ở phía sau.
[Chủ nhân, sau khi sức mạnh xé rách không gian tản ra, sẽ chấn động đến mảng khu vực này.]
[Dựa theo phân tích, sức mạnh không gian xé rách sẽ trùng kích màn chắn thế giới.]
Giao diện hệ thống hiện ra ở trước mặt Tiêu Thiên, hầu gái tóc hồng bé nhỏ, vừa giải thích vừa phất tay điều chỉnh ra một hình ảnh mô phỏng.
Trên hình ảnh mô phỏng hiện lên màn chắn thế giới cực lớn ở phía bên kia.
Đồng thời đánh dấu khu vực của vực trấn thủ thứ chín mươi bốn, cách với màn chắn thế giới không tính là gần cho lắm.
Nhưng một khi sức mạnh xé rách không gian tản ra, trùng kích màn chắn thế giới từ góc độ của khu vực này, thì có thể bao trùm phạm vi lớn.
[Chủ nhân, mời ngài xem, dựa theo phân tích suy đoán, có lẽ những nơi này là chỗ của vực trấn thủ khác.]
[Một khi toàn bộ vực trấn thủ mất đi hiệu lực, vậy thì màn chắn thế giới sẽ hoàn toàn sụp đổ.]
Hầu gái tóc hồng lần nữa vươn tay có ý bảo, hình ảnh lập thể ở trước mặt Tiêu Thiên lần nữa thay đổi, lộ ra kết quả.
"A đù!" Tiêu Thiên tấm tắc lên tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía khe nứt không gian trước mặt: "Xem ra không bù vào vết nứt này thì không được rồi."
Trong mắt Tiêu Thiên, loại phân tranh chém giết này đều là người thường chịu khổ, đều là dân chúng kiếm ăn.
Thế gian nhiều cực khổ, có thể ít một tí thì đỡ được một tí.
Nói xong, Tiêu Thiên lập tức vươn tay xé viền của khe nứt không gian.
Không gian bị nứt ra, cứ như một tấm vải bố bị Tiêu Thiên dính lại với nhau, khôi phục lại như lúc ban đầu.
Khe nứt không gian biến mất, toàn bộ không gian của căn phòng hình cầu, tiếng vù vù chấn động trước đó đã biến mất không còn gì nữa, cứ như chưa từng xuất hiện.