Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 660 - Chương 660. Tội Nhân Lạc Đường Mà Không Biết (2)

Chương 660. Tội nhân lạc đường mà không biết (2) Chương 660. Tội nhân lạc đường mà không biết (2)

Một người trong đó, toàn thân hiện hỏa văn, da thịt đỏ hồng, sau lưng mọc ra đôi cánh ánh sáng trong suốt màu đỏ rực, khi hắn vẫy cánh liền có một ngọn lửa màu đỏ càn quét qua.

Một tay cầm thanh chiến mâu, một tay cầm thuẫn, hắn không ngừng va chạm với Thanh Hồ đế Tô Mộc Sinh.

Khi hắn động thủ, toàn thân như thể nổ ra ngọn lửa thiêu đốt, phía sau tựa hồ có đại đạo thiêu đốt nghiền ép về phía trước.

Cảm giác ngột ngạt cực kỳ đáng sợ, cho dù là cách một màn hình thì bọn họ cũng có thể cảm nhận được.

Nhưng đối diện hắn, Thanh Hồ đế Tô Mộc Sinh cũng không phải dạng vừa, chỉ cần phất tay liền có một đại thụ xuất hiện từ không trung, hóa thành ranh giới rừng rậm, trấn áp tứ phương.

Hắn thậm chí còn phun rượu, đốt lửa gỗ Hồ tộc màu xanh để gia trì uy năng.

Đại đạo hiển hiện có ý nghĩa vô tận, như thể nó đốt cháy hết vạn vật hóa mộc.

Hắn rõ ràng chiếm thế thượng phong, trấn áp dị tộc lửa đỏ kia.

“Tộc Viêm Dực, chủng tộc thượng vị của tam huyết nhất mạch bên phía Tàng Vũ, tam huyết nhất mạch đều thuộc sự quản hạt của bọn họ, đây không phải là doanh trại pháo hôi gì cả.” Long Khâu Đạo nheo mắt, siết chặt hai tay: “Vấn đề ở tộc Thánh Long không hề đơn giản.”

Nói đến đây, Long Khâu Đạo đột nhiên rung chuyển phía dưới chiến hạm hư không, kích hoạt trận pháp khiến tốc độ chiến hạm bỗng nhiên bộc phát và bắt đầu tăng tốc.

Theo lời ông vừa nói ra, cả đám người đều nhìn về phía Đế Tân Lộ.

Bởi vì trên màn hình trước mặt bọn họ, tộc Viêm Dực vốn đang ở thế bất lợi nhưng vẫn có thể chiến đấu qua lại với Thanh Hồ đế Tô Mộc Sinh.

Nguyên nhân chính là trợ thủ bên cạnh hắn trông rất giống Đế Tân Lộ.

Tộc Cổ Thần, thần tộc Vạn Vật.

“Tội nhân lạc đường mà không biết…” Đế Tân Lộ nhìn đồng tộc trên màn hình, tiếc nuối lắc đầu và liên tục thở dài.

Bang!

Linh khí khuấy động, trong nháy mắt càn quét ra xung quanh không trung, khiến cho không gian đều nổi lên gợn sóng.

Không chỉ vậy, lực lượng trận pháp tràn ngập đất trời, nặng tựa vạn cân, trấn áp lên người Tô Mộc Sinh.

“Hự!” Tô Mộc Sinh kêu lên đau đớn, vẻ mặt ngưng trọng nhìn hai bóng người phía trước.

Phiền phức rồi!

Căn cứ vào phán đoán tình hình lúc trước hắn từng giao thủ với hai người, nếu hắn muốn cưỡng ép đột phá vòng vây, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn.

Đây cũng là lý do vì sao hắn lựa chọn đồng ý tiến hành kế hoạch này.

Ai ngờ, khi thật sự tiến vào trận chiến thì sự việc lại trở nên rắc rối.

Đối phương giữ lại một chiêu!

Bọn họ không hề che giấu thực lực của bản thân, bởi vì ở cấp độ này rất khó che giấu thực lực.

Kẻ địch đã làm ngược lại, công khai phô trương toàn bộ thực lực của bản thân khiến Tô Mộc Sinh đưa ra phán đoán sai lầm.

Át chủ bài thật sự mà kẻ địch cố ý che giấu lại chính là trận pháp!!!

Trận pháp khổng lồ mà bọn họ bao trùm lên toàn bộ vực Thánh Long thực sự có sức mạnh để áp chế nó.

Lực áp chế đến từ chính thế giới giới vực Thánh Long.

Chỉ sợ rằng năng lực này được đối phương ngưng tụ từ tâm thế giới mà thành, dùng nó để đối phó với bọn họ.

Tô Mộc Sinh quay đầu nhìn về Long Khâu Định Cương ở phía xa, đối phương đang cùng Long Khâu Khinh Yên chém giết kẻ địch.

Chỉ là biểu cảm trên mặt có chút cô đơn và mờ mịt.

“Tại sao lại như vậy, chẳng lẽ tộc chúng ta thật sự phải bỏ mạng ở đây sao?” Lôi đình trong cơ thể Long Khâu Định Cương bạo liệt, đánh bay tộc Cốt Giáp ở trước mặt, vẻ mặt đượm buồn.

Khi cuộc chiến bắt đầu, trận pháp của đối phương được kích hoạt, lực áp chế nghiền ép đè xuống bọn họ.

Thì Long Khâu Định Cương liền biết: bọn họ đã trúng kế.

Đúng như dự đoán, dưới lực áp chế của tộc Thánh Long, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của kẻ địch.

Huống hồ, lực áp chế này lại đến từ chính vực Thánh Long bọn họ.

Nghĩ đến đây, Long Khâu Bạch Thanh có chút đau lòng.

Những tộc nhân ở xung quanh bị đánh bại nhưng không bị tước đi mạng sống, thay vào đó, họ bị kẻ địch bắt sống, trói lại và treo lơ lửng trên không trung.

Có vẻ dự định ban đầu của kẻ địch là bắt sống bọn họ.

Trơ trẽn nhất chính là: đối phương lại xem tộc nhân tộc Thánh Long đã bị bắt như tấm khiên, chắn trước mặt bọn chúng!

Khiến tộc nhân không dám thẳng tay chém giết, sợ làm tổn hại đến tính mạng của đồng tộc, dẫn đến việc thường xuyên thua trận.

“Lúc này mà còn có thời gian phân tâm sao?” Phía trước bỗng truyền tới một giọng nói trêu chọc khiến Long Khâu Định Cương lập tức lấy lại tinh thần.

Phía trước, một kẻ tộc Cốt Giáp với khí tức khủng bố lao tới, hắn chính là đối tượng giao thủ lúc trước.

Bộ xương ngoài toàn thân của hắn phát ra ánh sáng, như thể chúng được rèn luyện bởi linh khí vậy, hắn lao tới trước mặt Long Khâu Định Cương.

“Tránh ra!” Bên cạnh, Long Khâu Khinh Yên phát hiện trượng phu đang thất thần, trông phút chốc không kịp chống cự, bà vội vàng lao người tới.

Bình Luận (0)
Comment