Rộp rộp!
Long Khâu Bạch Thanh không coi ai ra gì bắt đầu ăn, trước đó lúc đi đường nàng đã đói bụng rồi.
Sau khi Long Khâu Đạo đưa đồ ăn qua thì chắp hai tay sau lưng, đứng lặng ở một bên, hoàn toàn là dáng vẻ một lão quản gia.
Tình hình trước mắt khiến biểu cảm của ba người Long Khâu Định Cương, Long Khâu Khinh Yên còn có Tô Mộc Sinh đều ngưng đọng, hoàn toàn không thể tin được.
Thật sự là biểu hiện của Vạn Đạo Long đế Long Khâu Đạo hoàn toàn không giống với tổ tiên trong tưởng tượng của bọn họ.
Hơn nữa, con gái con tôn trọng tổ tiên tiền bối một chút đi, con vươn tay thì đòi ăn là đang làm gì?
Tổ tiên Vạn Đạo Long đế à, rốt cuộc làm sao ngài có thể làm được cái dáng vẻ hầu hạ nha đầu này, hể nó muốn ăn là đưa qua vậy!
Còn là hai tay đưa qua nữa chớ!
Làm rõ ràng một chút, ngài mới là tổ tiên mà!
Phía sau, Chu Nguyệt Hành vốn là tư thái xem kịch, cũng vuốt đầu gấu, cảm khái với Tuyết Phú Quý bên cạnh: “Đứa nhỏ tiểu Tiêu này thật sự là đáng sợ nha, lão quản gia bên cạnh vậy mà là Vạn Đạo Long đế.”
“Cái này ai có thể dự đoán được chứ?” Tuyết Phú Quý cũng gật đầu theo, hắn đương nhiên biết tên của Vạn Đạo Long đế, đối phương là tồn tại cực kỳ nổi danh trên lịch sử mạch Thánh Long.
Ai không biết, ai không hiểu?
Tuyết Như Yên và Vũ Tâm Nhứ cũng liếc nhau, tất cả đều có thể nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Hiển nhiên càng có hiểu biết sâu sắc đối với bản lĩnh của con rể b nhà mình.
Bản thân các nàng cũng suy đoán, Long Khâu Đạo này ước chừng lai lịch bất phàm, dù sao cũng là tồn tại từng đi theo Nhân hoàng, kiến thức rộng rãi đương nhiên là có chút thân phận bản lĩnh.
Nhưng ai có thể ngờ vậy mà chính là Vạn Đạo Long đế.
“Đúng rồi, cha, nương quên giới thiệu với các người.” Lúc này Long Khâu Bạch Thanh đi lên trước sau khi chào Tô Mộc Sinh bên cạnh thì vừa ăn vừa xoay người lại.
Sau đó, Long Khâu Bạch Thanh cẩn thận nói rõ thân phận của đám người trước mắt này.
Con trai thiếu đế dòng họ Tuyết thị, thần tài của Hoàn Sơn giới và thê tử của ông ?
Con trai của yêu hoàng bát hoang?
Lại còn có tộc Thánh Ma hơn nữa là thức tỉnh huyết mạch Thánh Ma chí tôn?
Khi Long Khâu Bạch Thanh nói rõ tình huống, bọn họ cũng mỉm cười gật đầu thăm hỏi nhau, xem như làm quen.
Bọn họ càng nghe càng kinh hãi, cảm giác thân phận đám người này không tầm thường, nội tình thâm hậu, cũng không đơn giản.
Lúc biết Long Khâu Bạch Thanh nhìn về phía Đế Tân Lộ, Huyết Duệ và Chiến Khắc Cực, trái tim của bọn họ cũng không khỏi theo đó khẩn trương.
“Đế Tân Lộ được gọi là tộc Cổ Thần, lai lịch không rõ, lúc trước tập kích bọn ta bị Tiêu công tử bắt, hiện giờ sám hối tội lỗi quá khứ, làm công việc nhặt phân trong trang trại chăn nuôi Thanh Viêm, nhân viên bảo vệ rừng.”
“Huyết Duệ từng là chỉ huy chiến trường hư không Vẫn Viêm thuộc tộc Huyết Dũng, hiện giờ cũng đang chuộc tội ở trang trại chăn nuôi Thanh Viêm, đội trưởng đại đội thứ tư nuôi heo Thanh Viêm.”
“Chiến Khắc Cực từng là đại tướng của chiến trường hư không Vẫn Viêm thuộc tộc Huyết Văn, hiện giờ là đội phó đại đội năm của trang trại chăn nuôi heo Thanh Viêm.”
Theo lời giới thiệu của Long Khâu Bạch Thanh, Đế Tân Lộ vẫn duy trì tư thái sám hối nhưng mà trên mặt cũng mang theo nụ cười.
Về phần Huyết Duệ và Chiến Khắc Cực thì ngẩng đầu ưỡn ngực, biểu cảm có một tia kiêu ngạo nhỏ.
Long Khâu Định Cương, Long Khâu Khinh Yên còn có Tô Mộc Sinh nghe thấy lời nói của Long Khâu Bạch Thanh, đều quay đầu lại nhìn nàng.
Ba người họ rất muốn nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương, hy vọng xác định đối phương đang nói đùa.
Thật đáng tiếc.
Nhìn dáng vẻ mặt không biểu cảm của Long Khâu Bạch Thanh, phu thê hai người họ đồng thời nhìn về phía đỉnh đầu của con gái.
Ừm, tóc không có dựng lên.
"Vậy mà lại là thật..." Hàng lông mày của Long Khâu Định Cương nhẹ nhàng nhếch lên, hơi nghi ngờ cuộc đời.
Đặc biệt là nhìn thấy Huyết Duệ và Chiến Khắc Cực, càng cảm thấy bản thân có đang nằm mơ hay không.
Hắn từng chém giết rất lâu ở chiến trường hư không, quá hiểu rõ tính cách của đám địch này, quả thật chính là chiến sĩ trời sinh trên chiến trường.
Tử chiến không lùi mới là phong cách của đối phương.
Chăn heo?
Lẽ nào là hắn ở vực Thánh Long quá lâu, thế giới bên ngoài đã thay đổi rồi ư?
"Long Khâu lão đầu, tại sao lúc trước ông lại chạy?" Lạc Nữ Ái bên cạnh không khỏi mở miệng, nhìn chằm chằm Long Khâu Đạo: "Nếu ông đã là Vạn Đạo Long đế, đây là địa bàn của ông, không nên đánh một trận à?"
Lúc nói chuyện, biểu cảm của Lạc Nữ Ái rất bất mãn, cứ như vừa nãy chưa đánh nhau, vô cùng khó chịu.
Trước đó, lúc đến vực Thánh Long, nhìn thấy đại chiến chém giết, ánh mắt của Lạc Nữ Ái lạnh xuống, cả người run rẩy, hận không thể đi lên nghiền ép đám tạp trùng đó.