Đế Tân Lộ vừa thốt ra lời này, Long Khâu Định Cương lập tức gật đầu: "Đúng vậy, ngày trước tâm thế giới của vực Thánh Long bị tản ra, hóa thành bản nguyên rơi lả tả giữa thiên địa, làm giảm tốc độ suy yếu hoang vu."
"Hôm nay, hình như đối phương đã lần nữa ngưng tụ ra tâm thế giới."
Chu Nguyệt Hành bên cạnh thì gãi cái đầu gấu: "Ngưng tụ tâm thế giới dễ như vậy à, ta nhớ là rất khó mà, hơn nữa sau khi bị các ngươi làm tản ra."
"Cách ngưng tụ tâm thế giới vốn là bí thuật sáng tạo của tộc ta, Đế Dịch Thiên là thiên tài của tộc bọn ta, dẫn người làm chút này sẽ không thành vấn đề." Đế Tân Lộ giải thích.
Cả đám đều nhìn về phía Đế Tân Lộ, rất bất ngờ về tình báo này.
"Cảm giác thật kỳ lạ." Long Khâu Khinh Yên không khỏi lẩm bẩm lên tiếng, nhìn về phía phu quân của mình.
Long Khâu Định Cương cũng trừng mắt, vuốt sừng rồng của mình: "Quả thật là hơi lạ."
Vốn vực Thánh Long gặp nguy cơ, bọn họ đều mờ mịt, ngay cả lai lịch của đối phương cũng không dò rõ.
Kết quả, con gái trở về, dẫn theo Vạn Đạo Long đế, tổ tiên của mạch bọn họ thì thôi đi, còn dẫn theo tình báo viên, đồng tộc của kẻ địch nữa.
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy thái quá, cảm thấy thái quá đến tận cửa nhà.
Thái quá đến tận nhà rồi.
Lúc này, Long Khâu Đạo quay đầu nhìn Huyết Duệ và Chiến Khắc Cực kế bên mình: “Các ngươi biết tộc Viêm Dực vừa nãy có địa vị thế nào không?”
“Tộc Viêm Dực là chủng tộc thượng vị của tam huyết nhất mạch các ngươi, có lẽ các ngươi cũng biết ít nhiều về tên đó nhỉ?”
Chiến Khắc Cực gật đầu: “Tất nhiên là biết, tộc Viêm Dực vừa rồi tên là Nghiêm Đức Danh, người đó đã từng chỉ huy trên chiến trường hư không Lưu Vân cực lớn, ngoài ra…”
Hắn nói đến đây bèn nhìn sang Huyết Duệ đứng ở bên cạnh.
Huyết Duệ cũng bày ra vẻ mặt rất kỳ lạ: “Ta đã từng tham gia chiến trường hư không Lưu Vân, ông ấy rất thích ta nên đã nhận ta làm đồ đệ, ông ấy trở thành sư phụ của ta.”
“Dạo trước sư phụ phải thực hiện nhiệm vụ bí mật nào đó nên đã bị điều đi nơi khác, còn ta cũng bị điều chuyển đến chiến trường hư không Vẫn Viêm.”
“Có lẽ nhiệm vụ bí mật mà sư phụ nhận được liên quan đến chuyện ở vực Thánh Long.”
Lúc này, những người có mặt trong phòng đều im phăng phắc, ai ai cũng bày ra vẻ mặt quái dị.
Tại sao chuyện này lại trùng hợp đến vậy?
Người kể chuyện Chu Nguyệt Hành tỏ vẻ hứng thú lạ thường, ông thoáng nhìn mọi người rồi nói tiếp: “Nếu lần sau đôi bên đánh nhau, trông thấy tiền bối cùng tộc và đồ đệ của mình lại là kẻ địch trên hai chiến tuyến đối nghịch, không biết cảnh tượng lúc đó sẽ thế nào, thật sự khiến người ta chờ mong, ta muốn lưu giữ hình ảnh để làm kỷ niệm ngay lập tức.”
Chu Nguyệt Hành nói xong bèn lấy linh khí lưu ảnh của mình ra ngoài, đôi mắt như mắt gấu ngập tràn chờ mong.
Những gì Chu Nguyệt Hành vừa nói cũng đã nhắc nhở mọi người, thế là họ đồng loạt nhìn Đế Tân Lộ, Huyết Duệ và Chiến Khắc Cực bằng ánh mắt quái dị.
So với chuyện đó, Thanh Hồ đế Tô Mộc Sinh lo lắng một chuyện khác.
Đó là phản bội!
Nếu phải chiến đấu bạt mạng lần nữa, Đế Tân Lộ là người cùng tộc, Huyết Duệ là đồ đệ, còn Chiến Khắc Cực lại thuộc chủng tộc hạ vị, không biết ba người có phản bội lại hắn hay không?
Long Khâu Đạo bắt gặp ánh mắt đầy nghi ngờ của Tô Mộc Sinh.
“Ngươi yên tâm, đừng có nghi ngờ quyết tâm sửa sai, chuộc lại lỗi lầm của ba người bọn họ.” Long Khâu Đạo khẽ lắc đầu, nhìn Đế Tân Lộ, Huyết Duệ và Chiến Khắc Cực rồi nói tiếp: “Tuy Tiêu đại nhân không có mặt ở đây nhưng ngài ấy vẫn luôn theo dõi nội tâm của các ngươi, quan sát quá trình sửa lỗi và chuộc tội của các ngươi.”
Vừa nhắc đến Tiêu Thiên, dù Đế Tân Lộ, Huyết Duệ hay Chiến Khắc Cực đều không hẹn run lên cầm cập, cả người chấn động không thôi.
Phịch!
Ba người đồng loạt quỳ gối trước mặt Long Khâu Đạo, thành kính dập đầu trước ông.
“Xin Long Khâu đại nhân cứ việc yên tâm, bọn ta sẽ cố gắng biểu hiện thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm Tiêu đại nhân thất vọng.” Đế Tân Lộ mở lời trước, bày tỏ quyết tâm của mình.
Huyết Duệ gật đầu theo: “Sư phụ gây ra tội ác tày đình, lún sâu vào con đường tội lỗi không thể quay đầu, người làm đồ đệ như ta có nghĩa vụ kéo sư phụ ra khỏi bóng tối, quay về ánh sáng.”
Chiến Khắc Cực bật khóc nức nở, nằm rạp xuống mặt đất, đấm thật mạnh xuống nền đất: “Tội nghiệt, tội nghiệt cực kỳ trầm trọng.”
Hành vi của ba người đã khiến Tô Mộc Sinh giật bắn cả mình, không chịu đựng nỗi nữa.
Hắn bỗng nghĩ có vẻ mình lo lắng hơi dư thừa thì phải?
Bên cạnh đó, hắn rất tò mò Tiêu Thiên là người thế nào mới khiến mọi người sợ hãi và kiêng dè đến mức này.
Đến nỗi Long Khâu Đạo vừa nhắc đến Tiêu Thiên thì ba người trước mặt đã có phản ứng thái quá, sợ hãi quỳ sụp xuống đất, ăn năn sám hối cho chính mình.