“Trước mắt, chúng ta không có cách nào để đối đầu trực diện với đối phương, giờ chỉ đành nghĩ cách rời khỏi vực Thánh Long trước rồi mới bàn bạc lại sau.” Long Khâu Đạo từ tốn nói, nhìn sang Long Khâu Định Cương: “Lão phu có một cách đưa các ngươi ra ngoài, thần không biết, quỷ cũng không hay.”
Long Khâu Định Cương nghe ông nói vậy thì lại hơi do dự.
Cuối cùng ông nhẹ nhàng lắc đầu, trả lời Long Khâu Đạo: “Tổ tiên, ngài dẫn tộc nhân rời đi là được rồi, vãn bối xin được phép ở lại trấn thủ vực Thánh Long, không thể tự ý rời khỏi nơi này.”
“Vả lại, ta tuyệt đối không cho phép bọn chúng tùy tiện ngưng tụ ra tâm thế giới.”
“Nếu lỡ tâm thế giới trong vực Thánh Long được ngưng tụ thành công, e rằng cả thế giới giới vực sẽ không còn gì cả.”
“Vực Thánh Long là tổ địa nhất mạch Thánh Long của chúng ta, tuyệt đối không thể để nó trở nên hoang tàn được.”
Long Khâu Đạo nghe đối phương nói vậy bèn lắc đầu lia lịa, sau đó cố gắng thuyết phục ông: “Ngươi đừng lo, tuy vực Thánh Long là tổ địa, Uẩn Long trì là nơi quan trọng đối với chúng ta nhưng rốt cuộc chúng vẫn do chính tay ta tạo ra.”
“Uẩn Long trì không do trời đất tạo thành, đợi khi rời khỏi vực Thánh Long, lão phu tạo ra một Uẩn Long trì ở nơi khác thì đó vẫn sẽ là vực Thánh Long.”
Không ngờ Uẩn Long trì, nơi cốt lõi của Thánh Long nhất mạch lại do Long Khâu Đạo tạo ra, không phải do trời đất kiến tạo?
Chỉ cần ấu long ngâm mình trong nước của Uẩn Long trì thì sẽ thức tỉnh huyết mạch Thánh Long, cả tư chất lẫn thiên phú đều tăng lên vượt bậc.
Ngoài ra nó còn giúp họ từ rồng hóa thành hình người, tăng nhanh tốc độ tu hành.
“Nếu vậy, giờ chúng ta rời khỏi nơi này trước rồi mới bàn bạc lại sau đúng là ý kiến tuyệt vời.” Tô Mộc Sinh khẽ thở phào, nhìn sang Long Khâu Định Cương: “Huynh trưởng, huynh đừng nóng lòng muốn liều chết với đối phương, ở quê hương vực Thánh Long của chúng ta, tộc nhân mới là quan trọng nhất.”
“Tộc nhân ở đâu thì nơi đó mới là vực Thánh Long thật sự.”
Dĩ nhiên Long Khâu Định Cương đồng ý với những lời của huynh đệ nhà mình, có điều ông vẫn bày ra vẻ mặt kỳ lạ.
“Không được, các ngươi đi trước đi, tâm thế giới…” Long Khâu Định Cương lo lắng, nghiến răng cả buổi mới ngẩng đầu nhìn Long Khâu Đạo: “Tổ tiên, ta có thể nói chuyện riêng với ngài được không?”
Long Khâu Định Cương nói đến đây bèn nhíu mày, sau đó nhìn mọi người ở xung quanh mình: “Chư vị, không phải ta không tin tưởng mọi người nhưng vì chuyện này cực kỳ hệ trọng, nên ta…”
Nói đoạn, Long Khâu Định Cương lo lắng nhìn Tô Mộc Sinh, ông sợ huynh đệ sẽ hiểu lầm mình.
“Chuyện khiến huynh trưởng lắng lo đến mức này, e rằng cực kỳ quan trọng.” Tô Mộc Sinh khẽ bật cười khi thấy dáng vẻ bối rối và khó xử của Long Khâu Định Cương: “Nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác, ta cũng sẽ không kể rõ những bí mật trong tộc của ta với huynh trưởng.”
“Phù!” Long Khâu Định Cương thấy huynh đệ của mình hiểu cho mình thì yên tâm hẳn, ông quay đầu và bước ra ngoài.
Long Khâu Đạo chẳng hiểu gì cả, theo chân Long Khâu Định Cương ra khỏi phòng, từ từ biến mất trong ánh nhìn của mọi người.
“Mẹ, mẹ có biết chuyện gì đang xảy ra không?” Long Khâu Bạch Thanh nhìn Long Khâu Khinh Yên và hỏi.
Long Khâu Khinh Yên lắc đầu: “Mẹ không biết, trước giờ mẹ chưa từng biết cha của con còn cất giấu bí mật trong lòng.”
“Không ngờ cha giấu giếm cả mẹ, không màng sống chết của mình, xem ra bí mật đó rất quan trọng đối với cha.” Long Khâu Bạch Thanh gật đầu, nhìn ra tầm quan trọng của chuyện này.
Lạc Nữ Ái ngạc nhiên nhìn Long Khâu Bạch Thanh: “Tại sao lại nói là không màng sống chết của mình?”
“Nếu mẹ phát hiện cha giấu mình chuyện gì, cha sẽ ăn đấm vỡ mồm mất.” Long Khâu Bạch Thanh trả lời rồi quay lại nhìn Lạc Nữ Ái: “Đến độ không còn cái răng húp cháo.”
Lạc Nữ Ái nhìn chỏm tóc ngố dựng ngược trên đỉnh đầu Long Khâu Bạch Thanh, hàng mày run lên: “Đúng là thảm thiết quá.”
Long Khâu Định Cương đi trước dẫn đường, Long Khâu Đạo theo ông rời khỏi phúc địa động thiên.
Nơi đây, phúc địa động thiên mà họ đang đứng là đáy biển sâu dưới lục điện vực Thánh Long.
Khi họ vừa xuất hiện bên ngoài phúc địa động thiên, bùn cát xung quanh lập tức ập đến như muốn nhấn chìm hai người.
Linh khí trong cơ thể Long Khâu Định Cương phun trào, ngăn cách với bùn đất rồi chỉ xuống dưới, dẫn đầu bước qua.
Linh thể Long Khâu Đạo bước theo Long Khâu Định Cương, liên tục lao thẳng về phía đáy biển.
Họ xuyên qua bùn đất, lao đi không biết bao xa thì trước mặt mới thông thoáng và sáng loáng trở lại.
Không gian tối tăm lập tức xuất hiện trước mặt họ, không gian sâu hun hút không có lấy bất cứ âm thanh gì.
Quay đầu nhìn lại thì thấy cát dưới đáy biển như bị lực lượng vô hình nào đó hạn chế, không thể rơi xuống.
Sau khi đến không gian hắc ám của lục địa, đáy biển của vực Thánh Long, Long Khâu Định Cương đi trước dẫn đường. Một lúc sau, đoàn người đã đến một nơi tối tăm, không có gì đặc biệt.