Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 670 - Chương 670. Chuyện Này Không Được

Chương 670. Chuyện này không được Chương 670. Chuyện này không được

Long Khâu Đạo khá nhạy cảm, nhận ra nơi này hơi bất thường.

Cảm giác này khá kỳ lạ.

Dường như có thứ gì đó không rõ đang dập dờn xung quanh nơi này.

Bởi vì Long Khâu Đạo quá đỗi quen thuộc với vực Thánh Long, đồng thời ông cũng từng bố trí trận pháp bao phủ cả nơi này.

“Dường như nơi đây đã khác trước.” Long Khâu Đạo lẩm bẩm, quan sát xung quanh.

Long Khâu Định Cương nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Long Khâu Đạo: “Tổ tiên, nơi này thật sự đã khác trước.”

Ông vừa dứt lời thì bỗng vẫy tay, không gian trước mặt bắt đầu biến đổi, lực hút cực lớn xuất hiện kéo họ vào trong.

Thay đổi diễn ra nhanh và biến mất cũng nhanh.

Long Khâu Đạo chưa hoàn hồn đã thấy trời đất xung quanh biến đổi, không còn ở nơi tối tăm mù mịt mà đã tiến vào tiểu thế giới khác.

Nơi đây là động thiên thế giới nhưng rất nhỏ.

Những đường vân hiện rõ trên động thiên, Long Khâu Đạo vừa đến đây đã nhận ra trận pháp này có tác dụng gì.

Trận pháp chằng chịt khổng lồ được khắc sâu trên động thiên thế giới, để lộ rất nhiều đường vật chồng chéo lên nhau.

“Không ngờ toàn bộ trận pháp kết nối chặt chẽ với vực Thánh Long, sức mạnh của cả thế giới giới vực đều dùng để cung cấp cho nơi này?” Long Khâu Đạo nhìn trái nhìn phải, nhận ra tác dụng của trận pháp, nhìn về phía Long Khâu Định Cương: “Thì ra là thế…”

“Lão phu đang lấy lạ làm, hồi trước ta từng đúc một pho tượng ở vực Thánh Long, bên trong tượng có huyết khí của ta, trấn thủ cả trong lẫn ngoài vực Thánh Long, vì thế đáng lẽ nơi này không thể biến thành tình trạng hoang vu mới phải.”

“Ta còn tưởng nhất mạch Thánh Long không còn tác dụng, nào ngờ quay về mới phát hiện không phải như thế.”

“Ta càng nghĩ càng không biết nguyên nhân là gì.” Ánh mắt Long Khâu Đạo rất lạnh, chắp tay sau lưng đi sâu vào trong. Ông rất muốn xem thử rốt cuộc nơi đây có gì mà phải hy sinh cả bổn nguyên vực Thánh Long để trả giá.

Long Khâu Đạo đi sâu vào trong, phát hiện ra một ngôi nhà có thắp trường minh đăng sáng rực, trông rất thích ý.

Trường minh đăng có khoảng chín mươi chín ngọn đèn.

Sau mỗi ngọn đèn đều có bài vị khắc tên rõ ràng.

Một thanh kiếm gãy màu đỏ rực đang lơ lửng ở giữa.

Long Khâu Đạo thấy vậy thì hiểu ngay, im lặng không nói gì cả.

Một lúc lâu sau, ông mới từ tốn hỏi: “Nhân Hoàng bệ hạ là người bày trận đúng không?”

Long Khâu Định Cương vội vã khom người, cung kính hành lễ: “Theo truyền thuyết được lưu truyền đến giờ, Nhân Hoàng bệ hạ đã bố trí trận pháp này, đã được huynh trường của ngài và lão tổ tông đồng ý rồi.”

Long Khâu Định Cương là dòng dõi đời sau của hoàng đế Thánh Long đời thứ nhất, lão tổ tông của ông là huynh trưởng của Long Khâu Đạo.

“Hoàng đế Đại Viêm…” Long Khâu Đạo ngắm nhìn thanh kiếm lơ lửng được bao quanh bởi ánh lửa yếu ớ.

Trận pháp của cả động thiên thế giới tập hợp sức mạnh của đất trời đến nơi này, nhằm uẩn dưỡng hồn phách của Hoàng đế Đại Viêm bên trong thanh kiếm.

Khi đại chiến xảy ra, chiến trường hư không đột ngột mở rộng, Tàng Vũ tấn công.

Nhân Hoàng dẫn binh chống cự, liên tục bị đánh bại ở chiến trường trực diện, Nhân Hoàng Tử Cực Vô Địch với sức mạnh tối thượng đã dùng ít địch nhiều.

Hoàng đế Đại Viêm hiến tế bản thân để giúp Nhân Hoàng, chín mươi chín người nhi tử của ông đều đã theo ông lao vào lò chiến tranh.

Có được kiếm của hoàng đế Đại Viêm!

“Chín mươi chín đứa con đều đã chết rồi sao?” Long Khâu Đạo thở dài, lờ mờ hiểu những chuyện xảy ra sau đó.

Lúc trước ông bị thương nặng nên phải làm theo sự sắp xếp của Nhân Hoàng, tiến vào di tích Thánh Long để ngủ say, chừa đường lui sau này.

Khi ấy, hồn ba nhi tử đã tắt ngúm.

Nếu muốn phát huy toàn bộ sức mạnh của kiếm của hoàng đế Đại Viêm thì phải thiêu đốt hồn phách của mình trong thanh kiếm.

Giờ đây, chín mươi chín trường minh đăng đại diện cho chín mươi chín nhi tử của hoàng đế Đại Viêm đã tự thiêu đốt mình.

Trước mắt chư thiên vạn giới đều được an bình nên cả nhà hoàng đế Đại Viêm có công lớn nhất.

Hy sinh vực Thánh Long, hiến tế bổn nguyên thì sao?

Long Khâu Đạo không nói gì, chỉ quỳ sụp xuống, dập đầu xuống đất: “Lưu Mẫn Sinh ca ca, tiểu đệ tới gặp huynh đây.”

Thế nhưng đối diện với lời chào tha thiết của Long Khâu Đạo, hoàng đế Đại Viêm kiếm lơ lửng trên cao vẫn không có phản ứng gì.

Long Khâu Đạo biết là do linh hồn của đối phương bị thương quá nặng, vẫn chưa phục hồi, nếu không nhờ được treo trên bổn nguyên của vực Thánh Long thì có lẽ ông đã hồn phi phách tán từ đời nào.

Long Khâu Đạo thở dài đứng dậy, vẻ mặt nặng nề.

Ông quay đầu nhìn Long Khâu Định Cương: “Khó trách ngươi không chịu rời khỏi vực Thánh Long, thì ra là vì nguyên nhân này.”

“Điều ta lo lắng hiện giờ là chẳng biết đối phương có biết hoàng đế Đại Viêm uẩn dưỡng linh hồn ở nơi này không.” Long Khâu Định Cương lo lắng.

Ông không biết lần này kẻ địch đến vực Thánh Long có phải là vì hoàng đế Đại Viêm không nữa.

Bình Luận (0)
Comment