Chỉ thấy Tiêu Thiên nghiêng người về phía trước, hai khuỷu tay chống lên đùi, nhìn Lưu Ngạo Thiên: “Thừa Tướng có chứng cớ chứng minh, việc này không liên quan gì tới ta không?”
Tiêu Thiên vừa dứt lời, hai mắt Chung Dương Minh sáng ngời.
Thân Vương làm đẹp lắm!
Phản sát!
“Thân Vương nói có đạo lý.” Lưu Ngạo Thiên ngược lại nở nụ cười, nhìn quanh bốn phía, “Nếu ta và Chung Thượng Thư, không ai thuyết phục được ai, chi bằng như vậy.....”
“Nếu Thân Vương đã bác học đa tài, năng lực xuất chúng, không ngại thể hiện một chút.” Lưu Ngạo Thiên nói xong, trong tay có thêm một quyển sách cổ.
“Đây là sách cổ truyền thừa, Thân Vương không ngại đánh giá?”
Mọi người nhìn thấy vật do Lưu Ngạo Thiên lấy ra, tất cả đều thay đổi sắc mặt.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tử Nhược Yên lại càng giận dữ: “Lưu Thừa Tướng, ngươi muốn làm gì!!!”
“Thừa Tướng, ngươi quá đáng lắm rồi đó.” Chung Dương Minh ở bên cạnh, không nhịn được quát.
Chung Lệ Song cũng lộ vẻ hung ác: “Thừa Tướng, ngươi cứ phải đặt người ta vào chỗ chết sao?
"Sao vậy, đột nhiên kích động như vậy làm cái gì?" Tiêu Thiên nhìn động tác của cả triều thì cảm thấy ngạc nhiên.
Lưu Ngạo Thiên này, chẳng phải là cầm sách đi ra ư?
Sao lại làm như lâm đại địch vậy.
Xem sách còn có thể khiến bản thân chết à?
"Nếu bảo bản vương xem thì không thành vấn đề." Lúc này, Tiêu Thiên cũng đột nhiên mở miệng.
"Không được!" Tử Nhược Yên bên cạnh chợt đứng lên, trừng mắt nhìn Tiêu Thiên quát.
Chung Dương Minh cũng vội vàng mở miệng: "Thân Vương, không được, sách này không xem được."
"Có xem được hay không, tạm không nhắc đến." Tiêu Thiên không để ý đến Tử Nhược Yên và Chung Dương Minh, mà nhìn chằm chằm Lưu Ngạo Thiên: "Lưu thừa tướng, dựa vào cái gì mà ngươi bảo ta xem thì ta phải xem?"
"Từ đầu tới cuối, tại sao ngươi nói cái gì thì chính là cái đó?"
"Làm ta còn tưởng rằng, Hoàng Đế của hoàng triều Đại Viêm này thật ra là Lưu Ngạo Thiên ngươi đó."
Lời này của Tiêu Thiên rất hung ác, cũng rất trí mạng.
Đối mặt với chất vấn cấp bậc này, Lưu Ngạo Thiên cũng nở nụ cười: "Lưu Ngạo Thiên ta trung thành tận tâm với Đại Viêm, gọi nhau một tiếng huynh đệ với Tiên Đế."
"Ta là thầy mà bệ hạ tin tưởng, nên tất nhiên là phải nghiêm túc trấn giữ rồi."
"Sao vậy, Thân Vương bác học đa tài, ngay cả chút thử thách này đều không chịu được à?"
"Chẳng lẽ nói ngươi hoàn toàn là công tử bột, trông thì ngon mà không dùng được, liên thủ với Chung thượng thư lừa trên gạt dưới, khi quân phạm thượng, tội ác tày trời."
Đối với Lưu Ngạo Thiên, Tiêu Thiên cũng không nhịn được mà muốn vỗ tay.
Người này đổ tội có thủ đoạn đó.
Trong nháy mắt, Tiêu Thiên đều cho rằng bản thân đã thực sự có tội tình gì rồi.
"Thân Vương, không thể xem sách này." Lúc này, Chung Dương Minh bên cạnh vội vàng nói: "Bên trong núi Thanh Viêm từng khai quật ra di tích."
"Sách này là có được từ trong di tích đó, là sách cổ truyền thừa."
"Sách cổ cổ xưa truyền thừa này có mấy thủ đoạn phòng hộ."
"Quyển sách trong tay thừa tướng được dùng một loại chữ viết khác để ghi chép lại, nếu xem không hiểu thì sẽ chết bất đắc kỳ tử."
"Đã có mười bảy người, bởi vì muốn phá giải sách cổ này mà chết đi."
Lời giải thích của Chung Dương Minh khiến Tiêu Thiên tỉnh táo ra.
Khó trách Lưu Ngạo Thiên lại lấy ra sách cổ này, những người khác lại như nhìn thấy quỷ, còn nhìn mình như người chết.
Cũng hiểu tại sao vừa nãy Tử Nhược Yên lại kích động đến vậy.
Lưu Ngạo Thiên nói muốn xử trí mình, chỉ là vừa nói.
Đã lấy ra quyển sách này, giống như cầm kiếm chĩa về phía mình vậy.
"Trước đó thừa tướng nói phải nói đạo lý ở Đại Viêm." Trong lòng Tiêu Thiên có chủ ý, nhìn Lưu Ngạo Thiên: "Hôm nay ngươi đưa ra khảo nghiệm này, thì không có đạo lý rồi."
Lưu Ngạo Thiên lắc lắc sách cổ truyền thừa trong tay: "Thân Vương sợ rồi à?"
Tiêu Thiên lắc đầu, bước xuống ngự đài, đi qua đi lại trước mặt đám quần thần: "Tất nhiên là không phải, ngươi dùng sách cổ này đến khảo nghiệm ta có xứng đôi với bệ hạ, có bác học đa tài hay không."
"Nếu như xem không hiểu thì ta phải hy sinh cái mạng này, nhưng ngộ nhỡ ta xem hiểu thì thừa tướng không hy sinh gì sao?"
"Thừa tướng, bản vương đang lấy mạng ra đánh cược với ngươi, ngươi không xuất ra chút quà thưởng gì cả, vậy thì không nói đạo lý rồi."
Tiêu Thiên vừa nói xong lời này, trong lòng Chung Dương Minh đã hét lớn “tuyệt”.
Gậy ông đập lưng ông.
Nếu Lưu Ngạo Thiên không đồng ý, thì Tiêu Thiên hoàn toàn có lý do từ chối cái gọi là khảo nghiệm này.
Triều hội kết thúc, sự thật Tiêu Thiên là phu quân bệ hạ đã thành định cục.
Mà Lưu Ngạo Thiên cũng không còn cơ hội làm khó dễ nữa.
Nhìn Tiêu Thiên chiếm thế thượng phong ở trước mặt phụ thân, trong lòng hơi hoảng loạn, ghen tỵ dâng lên.
Lẽ nào cả đời này của mình không có duyên với bệ hạ nữa?
Dưới tình thế cấp bách, Lưu Thế Mỹ không khỏi mở miệng: "Tiêu Thiên, ngươi đừng ăn nói bậy bạ, tùy ý nói hắn, ngươi..."