Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 68 - Chương 68. Ta Thật Sự Không Phải Là Biến Thái

Chương 68. Ta thật sự không phải là biến thái Chương 68. Ta thật sự không phải là biến thái

Bốp!

Tiêu Thiên vừa hay đi đến bên cạnh, bỗng nhiên trở tay tát một cái, đánh lên trên mặt Lưu Thế Mỹ.

Cái tát vang dội, đặc biệt rõ ràng bên trong Đại Viêm điện.

Lưu Thế Mỹ trợn to hai mắt, hắn thật sự không ngờ Tiêu Thiên lại đột nhiên tát mình ở trên đại điện.

Hắn vội vàng không kịp chuẩn bị, đã ăn một cái tát.

"Người lớn nói chuyện, con nít chen miệng vào làm gì, không có lễ phép." Tiêu Thiên lắc đầu, lên tiếng với Lưu Ngạo Thiên: "Lưu thừa tướng, ngươi dạy con trai như thế nào vậy?"

"Ngươi..." Lưu Thế Mỹ hổn hển, hai tay siết chặt, muốn ra tay.

Nhưng lý trí của hắn nói cho hắn biết là không được!

Vừa nãy hắn choáng váng đầu óc, phẫn nộ mở miệng, đã không khôn ngoan rồi.

Một khi hắn phẫn nộ ra tay thì bệ hạ sẽ có cơ hội làm khó dễ, thế công của phụ thân sẽ hóa thành hư không, phí công nhọc sức.

"Phù!" Lưu Thế Mỹ thở dài một hơi, vội vàng xoay người quỳ về phía Tử Nhược Yên: "Bệ hạ, thất lễ trước thần điện, xin trách phạt."

Trên ngự đài, Tử Nhược Yên lạnh lùng nhìn Lưu Thế Mỹ, chậm rãi mở miệng: "Lưu Thế Mỹ thất lễ, phạt bổng lộc nửa năm."

"Bình thân!"

"Tạ bệ hạ!" Lưu Thế Mỹ vội vàng đứng lên, trên mặt vẫn còn mang theo dấu đỏ, cúi đầu không nói gì, không nhìn Tiêu Thiên nữa.

Trong lòng Tiêu Thiên tấm tắc, vốn tưởng người này không có đầu óc.

Kết quả bình tĩnh lại nhanh như vậy, hai cha con này đều rất khó đối phó.

"Lúc bệ hạ kế vị, ta đại diện giám quốc." Lưu Ngạo Thiên lặng lẽ chờ đợi chen vào kết thúc, sắc mặt âm trầm mở miệng: "Năm đó vẫn còn chính, lo lắng bệ hạ vừa mới cầm quyền, phung phí, nên vẫn chưa trả lại nguyên vẹn chìa khóa bí mật bí khố trong cung Tiên Đế để lại."

Lưu Ngạo Thiên vừa nói, vừa móc ra nửa miếng ngọc bội từ trong nạp vật giới: "Nếu Thân Vương quả thật cao minh, có ngươi phụ tá bệ hạ thì ta không cần lo lắng nữa, ngọc bội chìa khóa bí mật này, vật nên về với nguyên chủ rồi."

"Ngoại trừ cái này ra, thần xuất ba trăm vạn linh thạch với tư cách làm quà, cung chúc bệ hạ tân hôn đại cát."

"Ngươi nói xem món thưởng này thế nào, Tiêu Thân Vương?"

Nói đến đây, Lưu Ngạo Thiên dùng hai tay nâng sách cổ truyền thừa trong tay đến trước mặt Tiêu Thiên.

"Không đủ, ta muốn năm trăm vạn linh thạch!" Tiêu Thiên được một tấc lại muốn tiến một thước, nhếch miệng cười với Lưu Ngạo Thiên: "Không có số này thì ta không đồng ý."

"Ha ha ha, nếu Tiêu Thân Vương ham muốn như vậy, ta đây cũng không thể keo kiệt được." Lưu Ngạo Thiên cười ra tiếng, nhìn Tiêu Thiên: "Sáu trăm vạn linh thạch!"

"Tiêu Thân Vương, mời!"

Lưu Ngạo Thiên nói đến đây, mặt mang theo ý cười, nhìn chằm chằm Tiêu Thiên.

Hôm nay, ông thắng đối phương chắc rồi.

Đối phương tính toán, thật sự coi Lưu Ngạo Thiên ông không nhìn ra ư?

Muốn thêm số cược, dọa lùi ông, để ông chủ động buông bỏ?

Lưu Ngạo Thiên không tin Tiêu Thiên thật sự có thể xem hiểu sách cổ của Nhân tộc trăm vạn năm trước!

Trong Đại Viêm điện, quần thần cũng có hứng thú nhìn về phía Tiêu Thiên.

Hôm nay, đối phương có thể nói là cưỡi hổ khó xuống.

Xem hiểu sách cổ truyền thừa?

Không thể nào!

Trước đây người chết trước mặt sách cổ không người nào không phải danh túc các phương, đọc thuộc lòng nghìn vạn điển tàng, ai nấy đều thông trăm chuyện, không gì không biết.

Nhưng vẫn ngủm trước sách cổ.

Một người bình thường không có tu vi, Thân Vương rảnh rỗi suốt ngày sống phóng túng, có thể xem hiểu mới là lạ.

"Tiêu Thiên, không nên tùy hứng." Tử Nhược Yên trên ngự đài cau mày.

Tiêu Thiên là đến với nàng, chứ không phải đến dâng chết.

Soạt!

Nhưng lúc này, Tiêu Thiên đã duỗi tay chộp lấy, không chút do dự, cầm sách cổ truyền thừa trong tay, trực tiếp lật ra.

"Lưu thừa tướng, bản vương cảm ơn món quà sáu trăm vạn linh thạch của ngươi trước." Tiêu Thiên nói xong thì cúi đầu bắt đầu xem nội dung của sách cổ.

Nhưng xem một lúc, Tiêu Thiên chợt khép sách lại.

Cảnh tượng này trực tiếp khiến sắc mặt của Tử Nhược Yên thay đổi kịch liệt: "Tiêu Thiên!"

"Thân Vương!" Chung Dương Minh cũng trừng nứt mắt, vươn tay ra.

Toang rồi!

Đây là suy nghĩ của quần thần Đại Viêm điện, Thân Vương Tiêu Thiên tự sát cũng quá quyết đoán rồi.

Trên dưới triều đình mọi người đều biết sự tà môn của sách cổ truyền thừa.

Chỉ cần mở sách ra nhìn thì khảo nghiệm của truyền thừa này đã bắt đầu.

Đồng thời, khảo nghiệm không thể dừng giữa đường, nhất định phải lật đến trang cuối cùng.

Nhìn đến trang cuối, không hiểu?

Thì sẽ chết bất đắc kỳ tử!

Buông bỏ giữa đường, đóng sách cổ lại?

Cũng là chết!

Tiêu Thiên này nhìn mấy cái đã khép sách lại, vậy chẳng khác gì tự sát cả.

"Thân Vương, xem ra ngươi không có phúc hưởng món quà của ta rồi." Đối với điều này, Lưu Ngạo Thiên cũng là cười nhẹ lắc đầu.

"Tại sao?" Vẻ mặt Tiêu Thiên kỳ lạ nhìn Lưu Ngạo Thiên, không hiểu hỏi lại.

"Hửm?" Lưu Ngạo Thiên mạnh mẽ ngẩng đầu, Tiêu Thiên khép sách lại trước mặt, vậy mà giống như người không có chuyện gì cả?

"Đứng quá mệt rồi, ta trở về ngồi xem từ từ, ngươi cũng có ý kiến à?" Tiêu Thiên lắc lắc sách cổ trong tay, cười phụt về phía Lưu Ngạo Thiên, lay động bước về ngự đài, tùy ý ngồi trên ghế thái sư.

Bình Luận (0)
Comment