Dưới ánh mắt khiếp sợ không gì sánh được của mọi người, Tiêu Thiên lần nữa mở sách cổ ra xem.
Xem được mấy trang, Tiêu Thiên cảm thấy kỳ lạ, ngẩng đầu phát hiện mọi người đang dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn mình.
Bốp!
Tiêu Thiên lần nữa khép sách lại, tiếng vang này khiến trái tim của mọi người đều khẽ run rẩy.
Vẻ mặt Tiêu Thiên cổ quái: "Các ngươi nhìn ta làm cái gì, triều hội vẫn chưa kết thúc đó, các ngươi bận chuyện của các ngươi đi, ta xem của ta."
"Tiêu Thiên, ngươi có chỗ nào không thoải mái không?" Tử Nhược Yên cũng có vẻ mặt cổ quái nhìn Tiêu Thiên hỏi.
"Đa tạ bệ hạ quan tâm, ta không sao." Tiêu Thiên chớp mắt, phóng điện về phía Tử Nhược Yên: "Món quà của thừa tướng bảo đảm sẽ đến tay người."
Nói xong, Tiêu Thiên lần nữa mở sách cổ, xem với vẻ mặt nghiêm túc.
Đại Viêm điện, tất cả mọi người đều ở trong trạng thái hoảng hốt.
Chỉ có Chung Linh và Lưu Diễm là trao đổi ánh mắt cho nhau.
"Biết ngay là sẽ như vậy mà!"
Tên biến thái Thân Vương này, sao có thể có chuyện gì chứ!
Đại Viêm điện, lên triều sáng sớm vẫn còn đang tiếp tục.
Tất cả có vẻ như giống với ngày thường, đâu vào đấy, không có gì khác nhau.
Chỉ là tiếng lật sách thường thường xuất hiện vẫn sẽ khiến người ta không tự chủ được, len lén nhìn qua nam nhân đang ngồi trên ghế thái sư.
Nếu như cần một chữ để hình dung tình huống ngày hôm nay thì chính là...
Kỳ!
Tất cả mọi người không nghĩ thông, thậm chí là Thừa Tướng Lưu Ngạo Thiên đều hiếm thấy có chút thất thần.
Vì sao Tiêu Thiên xem sách cổ truyền thừa lại không giống với người khác thế?
Chẳng lẽ nào người thường không có tu vi thì sẽ không bị sách cổ ảnh hưởng à!
Cộp!
Tiếng lật sách thanh thúy lại vang lên lần nữa, nhắm trúng mọi người hướng phía Tiêu Thiên nhìn lại.
Chỉ nhìn thấy đối phương lại khép sách lại một lần nữa, cơ thể nghiêng về phía trước, một tay cầm sách, tay kia nắm bóp mũi, giống như là đọc sách mệt.
“Xem ra, không có tu vi, chỉ là người bình thường vẫn có chỗ tốt.” Tử Nhược Yên nhìn thấy Tiêu Thiên lại gián đoạn việc đọc sách lần nữa, vẫn giống như là không bị gì cả, triệt để yên tâm.
Khóe miệng nàng nhếch lên, dường như có hơi kiêu ngạo nhìn Lưu Ngạo Thiên, giống như là đang tuyên bố cho sự thắng lợi của mình.
Tâm trạng cũng tốt đẹp.
Nhìn thấy chưa hả, phu quân của trẫm cho dù là người thường cũng không giống người thường, rất chi là bất phàm.
Mà Tiêu Thiên đang xoa mũi thì rất là nhức đầu.
“Đây là cái thứ chó má gì vậy, chữ thì như là gà bới, xác định là thứ do người viết ra à?” Tiêu Thiên cảm nhận được lực lượng truyền tới từ trong cuốn sách, tê tê dại dại, lại xoa bóp toàn thân thêm một lần.
“Vượng Tài, lực lượng trong sách này rốt cuộc là cái gì, dùng để rèn luyện cơ thể à?”
Sau khi hỏi hệ thống trong lòng, Tiêu Thiên cầm sách lúc mở lúc đóng, không ngừng cảm nhận được lực lượng trùng kích về phía mình ở trong sách.
Rất thoải mái, tài tình trong việc làm linh hoạt gân cốt.
[Chủ nhân tôn kính, căn cứ theo sự tra xét của tôi thì cuốn sách này là sách cổ truyền thừa của tộc Cổ Thần, uy lực của cấm chế bảo vệ có thể gạt bỏ sự tồn tại có thực lực Thánh cảnh thập giai.]
[Chẳng qua là cơ thể của ngài quá mạnh mẽ, cho nên lực lượng này chỉ có thể xoa bóp khiến cơ thể ngài tê tê.]
“Sách cổ truyền thừa của tộc Cổ Thần? Cái đồ chơi này, thế mà không phải do người viết thật!” Tiêu Thiên chậc chậc tặc lưỡi, lại lật lên lật xuống cuốn sách: “Xem ra thế giới này có chút thú vị nhỉ, còn có đồ vật không phải của con người nữa.”
“Giúp ta phiên dịch cái coi.”
[Phiên dịch sách cổ truyền thừa của tộc Cổ Thần này cần 3000 điểm nhiệm vụ, mà hoàn thành nhiệm vụ do hệ thống ban bố có thể đạt được điểm nhiệm vụ.]
“Có thể trực tiếp phiên dịch cho ta được không?” Tiêu Thiên vuốt cuốn sách cổ truyền thừa trong tay, hỏi.
[Hết sức xin lỗi chủ nhân, dựa theo thiết lấp hệ thống của tôi, cần...]
“Ta đã mạnh miệng nói như vậy rồi đấy, nếu như mi hại ta mất thể diện, ta sẽ trực tiếp giết chết mi.” Tiêu Thiên khẽ dựa lưng vào ghế thái sư, nói với hệ thống trong lòng: “Thiết lập hệ thống, nhiệm vụ cái quái gì đó, mi tự xem mà xử lý.”
[...]
Một lát sau, trong đầu Tiêu Thiên lại vang lên tiếng hệ thống lần nữa.
[Nhiệm vụ đã được ban bố, nội dung nhiệm vụ: Chủ nhân nghỉ ngơi một giây ở trên ghế thái sư, sẽ xảy đến hoàn thành nhiệm vụ, thu được 99999999 điểm nhiệm vụ.]
[Chúc mừng chủ nhân, nhiệm vụ của ngài đã hoàn thành, điểm nhiệm vụ thu được là 99999999 điểm.]
[Đang phiên dịch sách cổ truyền thừa của tộc Cổ Thần.]
Tiêu Thiên nằm trên ghế thái sư lộ ra nụ cười tươi: “Vấn đề không phải được giải quyết rồi sao, không cho mi chút áp lực thì chả chịu linh hoạt gì cả.”
“Ở chỗ này của ta, mi chỉ là một hệ thống ngữ âm trí năng thôi, chả hiểu rõ tình huống gì cả.”