Có khi nào vẫn tạo ra năng lực như vậy, nơi bọn họ ở, có khi nào sẽ triệt tiêu áp lực của Tàng Võ đối với Tàng Linh bọn họ không?
Nếu có thể, chỉ sợ sẽ xuất hiện vấn đề lớn.
Cực kỳ đáng sợ!
Cho nên, nhất định phải bắt hai nữ tử này, cho dù không bắt được, cũng phải chết!
Ánh mắt Nghiêm Đức Danh sáng quắc, quét qua những chiến trường khác xung quanh, khóe miệng hơi run rẩy.
Thực lực của bản thân bọn họ, hẳn là hơn xa đối phương, cũng vì sự tồn tại của hai nữ tử này, vậy mà lại khiến bọn họ rơi vào thế hạ phong!
Đốt cháy! !
Ngọn lửa hừng hực trong cơ thể Nghiêm Đức Danh đột nhiên bùng lên, ông rít gào: “Lui! ! !
Cùng với tiếng rít gào phẫn nộ, ngọn lửa nóng lực lan ra bốn phương tám hướng giống như một vòng lửa.
Vòng lửa rực cháy mở rộng ra, lập tức đánh lui Long Khâu Định Cương và các cường giả tộc Thánh Long vừa mới xông đến, ai nấy đều bị lửa thiêu đốt cả người, vô cùng đau đớn.
Sau khi vòng lửa rực cháy xuất hiện, Nghiêm Đức Danh đột nhiên bộc phát tốc độ, đi đến trước mặt Lạc Nữ Ái và Long Khâu Bạch Thanh trong tích tắc.
Ông giơ tay ra, sức mạnh đại đạo dâng trào, biến bốn phương tám hướng trở thành thế giới lửa đỏ, giống như thế giới rực lửa giáng lâm.
Khiến hai nữ tử, không còn đường chạy trốn.
Nó biến thành bàn tay rực lửa, đè xuống từ trên không, đối tượng đầu tiên nó nhắm đến, chính là Lạc Nữ Ái.
Đồng tử Lạc Nữ Ái co lại, linh khí toàn thân dâng trào, hóa thành lửa Thánh Ma thiêu đốt tứ phía, chống lại ngọn lửa màu đỏ đang nghiền ép.
Mặc dù Nghiêm Đức Danh mạnh mẽ nhưng ngọn lửa của ông không bá đạo như ngọn lửa Thánh Ma.
Rất nhiều ngọn lửa đỏ bị ngọn lửa Thánh Ma thôn phệ và tiêu trừ, như thể chưa từng xuất hiện, rất kỳ lạ giống như một kỳ quan.
Đáng tiếc, cảnh giới chênh lệch quá lớn, cho dù thể chất của Lạc Nữ Ái cường hoành cùng Thánh Ma diễm bá đạo nhưng cũng không thể chống lại sự ăn mòn của ngọn lửa đỏ khắp trời.
Nàng có chút phí công sức khi đối phó với chưởng ấn màu đỏ dâng trào từ không trung.
Đôm đốp…
Cùng với tiếng lôi đình nổ vang, thân hình Long Khâu Bạch Thanh bỗng nhiên chắn trước mặt Lạc Nữ Ái, trực tiếp đánh bay nàng.
Bùm!
Khí cơ khủng bố bạo động, ý chí đế hoàng như thể bị nhóm lửa, bùng cháy giống như củi khô.
“Đồ lùn tóc trắng, ngươi làm gì vậy!!!” Lạc Nữ Ái mở to hai mắt, không thể tin nổi hét lên: “Ngươi điên rồi à?”
Rõ ràng đối phương đang tự thiêu để bộc phát tiềm lực.
“Chuyện của vực Thánh Long, ngươi là bị liên lụy nên không thể xảy ra chuyện gì được.” Long Khâu Bạch Thanh mỉm cười quay đầu nhìn Lạc Nữ Ái.
Khi nàng quay đầu, nàng nhìn chằm chằm vào những chưởng ấn rực lửa đang nghiền ép với vẻ mặt kiên định, toàn thân bùng phát uy áp lôi đình đáng sợ.
Đường vân lôi đình cũng hiện lên trên da thịt nàng, như thể chúng sắp xuyên qua và xé nát thân thể xinh xắn nhỏ nhắn của nàng.
“Ngu ngốc, trở lại đây!” Lạc Nữ Ái cắn răng, toàn thân thiêu đốt lên ngọn lửa màu tím, nàng bộc phát tốc độ đuổi theo.
Đầu óc của tên này không được tốt lắm thì phải, rõ ràng là nàng tự muốn đi chơi mà.
Đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, tình bạn không cạn, có nạn cùng chịu mới đúng chứ.
Làm sao có thể để một mình ngươi bước lên trước?
“Bạch Thanh!” Cách đó không xa, Long Khâu Định Cương bị vòng lửa đẩy lui, nhìn thấy dáng vẻ con gái liều mạng quyết đánh đến cùng, ông bối rối vội vàng kêu to.
“Hỏng bét rồi, nhanh đi hỗ trợ!” Bên cạnh, Liễu Quế Hương vừa chém một nhát vào kẻ địch vừa thủ bên cạnh Tuyết Phú Quý.
Lúc này, Tuyết Phú Quý dùng một quyền oanh bạo đầu của tên tộc Cốt Giáp xong, bỗng nhiên nhếch miệng cười: “Không cần nữa.”
Liễu Quế Hương kỳ quái nhìn trượng phu: “Hửm?”
“Người luyện võ rất thú vị, dưới khí huyết dâng trào có thể cảm nhận sâu sắc rất nhiều thứ.” Tuyết Phú Quý nhìn về phía thê tử mình, phô bày một chút cơ bắp bản thân: “Bây giờ, huyết khí ta bành trướng, có cảm ứng rồi.”
Tuyết Phú Quý vừa nói vừa hô một tiếng về nơi xa: “Lão đệ, chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Gầm!
Một bên khác, Chu Nguyệt Hành há miệng gầm lên như gấu, dao động vô hình khuếch tán ra xung quanh.
Ông đột nhiên lấy ra linh khí lưu ảnh đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trên không trung, Nghiêm Đức Danh giật giật lông mày, không hiểu vì sao ông luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Nhưng ông khẽ lắc đầu, lực đạo lại lần nữa bộc phát, chưởng ấn rực lửa đỏ ép xuống.
Giới hạn ngọn lửa hiển hóa được hình thành bởi đại đạo xích viêm bao phủ toàn vùng thiên địa này, trời cao không đường chạy, địa ngục không lối vào, đối phương tuyệt đối không thể trốn thoát.
Ông vốn muốn bắt Lạc Nữ Ái, không ngờ Long Khâu Bạch Thanh lại tự dâng tới cửa, Lạc Nữ Ái vừa bị đánh bay cũng gấp rút tìm đến cái chết.
Một hòn đá trúng hai con chim.
Ở phía xa, Đế Dịch Thiên đứng giữa không trung, cũng nhận ra tình trạng của Nghiêm Đức Danh bên này, ông cau mày.