Tiêu Thiên không hé răng, quay đầu nhìn Đế Tân Lộ bên cạnh liền phát hiện biểu cảm của đối phương cực kỳ khó coi giống như ăn...
Có vẻ có một số việc cũng không phải là Đế Tân Lộ đang gạt mình.
Mà là dường như bản thân Đế Tân Lộ bị tính kế.
“Có chút thú vị!” Khóe miệng của Tiêu Thiên cong lên, lần nữa quay đầu lại nhìn Đế Dịch Thiên và Nghiêm Đức Danh phía trước, sắc mặt bỗng nhiên lạnh lùng.
“Nhưng mà các ngươi vẫn chưa thẳng thắn nói ra mọi thứ mà ta muốn.”
“Đến lúc này rồi mà các ngươi còn muốn cố ý giấu diếm, thật sự khiến người khác quá thất vọng.”
Tiêu Thiên đột nhiên vươn tay, một phen bóp chặt cổ họng của Đế Dịch Thiên và Nghiêm Đức Danh, bắt đầu dần dần phát lực.
Đế Dịch Thiên và Nghiêm Đức Danh bất ngờ không kịp phòng, căn bản không né tránh được.
Sức lực của đối phương khủng bố, bọn họ hoàn toàn không có cách nào giãy thoát.
“Bộ tình báo của các ngươi đã điều tra đến chiến trường hư không Vẫn Viêm rồi điều tra tới chuyện của Hoàn Sơn giới, làm sao có thể không biết ta?”
“Các ngươi làm đủ loại kế hoạch đủ kiểu mưu tính đều đến vì ta, kết quả kêu các ngươi thẳng thắn nói ra mọi chuyện, chỉ duy nhất che giấu mọi thứ liên quan tới ta.”
“Nói, rốt cuộc các ngươi có ý đồ gì!”
Tiêu Thiên nói xong chợt đẩy hai người ra bên ngoài, quát lớn: “Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng.”
Đế Dịch Thiên ôm yết hầu, vẻ mặt vô tội, tủi thân nhìn Tiêu Thiên: “Đại nhân, chuyện này không liên quan đến ngài!”
Nghiêm Đức Danh bên cạnh lại kêu oan: “Vị đại nhân này, ngài đang nói gì vậy, bọn ta căn bản nghe không hiểu, điều nên nói bọn ta đều đã nói rồi.”
“Ngu xuẩn lỳ lợm, đến lúc này rồi mà các ngươi còn muốn ngụy biện, còn diễn kịch?” Tiêu Thiên không thể tin, trừng to mắt.
“Thì ra lúc trước các ngươi đều đang cố ý lừa ta?”
“Đúng rồi, lời nói dối hoàn mỹ đương nhiên là nửa thật nửa giả.”
“Các ngươi nhìn thấy ta tốt bụng liền dựa vào lòng tốt, biết không đánh lại liền lập tức nghĩ ra kế sách ứng đối như vậy, thật sự là phản ứng nhanh, tâm tư rất sâu.”
“Nếu không phải là ta để lại tai mắt, chỉ sợ cũng bị các ngươi lừa cho qua chuyện, nói thêm mấy câu nữa thật đúng là để cho gian kế của các ngươi thực hiện được.”
“Không được, hai ngươi lòng dạ quá sâu, tâm tư ác độc khiến ta không rét mà run, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.”
Tiêu Thiên nói xong, ánh mắt lạnh lùng, trong tay đột nhiên xuất hiện Kẻ Dẫn Đường, huyết sắc lôi đình ầm ầm phát ra.
“Không giữ các ngươi được!”
Tiêu Thiên lấy ra Kẻ Dẫn Đường, phía trên thân đao mang theo lôi đình lực thiên kiếp thần phạt, lần nữa hiện ra bị huyết khí nồng đậm nhiễm đỏ.
“Tại sao ngươi không tin chuyện bọn ta không muốn hại ngươi!” Đế Dịch Thiên cực kỳ kinh sợ bèn vội vàng hô.
Nghiêm Đức Danh càng bối rối không chịu nổi, ông có thể cảm nhận được rõ ràng uy năng khủng bố phía trước: “Ngươi mạnh mẽ như vậy, bọn ta nhàn rỗi nhàm chán hay gì tại sao phải hại ngươi.”
Giữa không trung, lúc Đế Dịch Thiên và Nghiêm Đức Danh gào thét, biểu cảm trên mặt lại càng tủi thân.
Tiêu Thiên mạnh mẽ như vậy, theo lý phải có phong phạm của cao thủ mới đúng, tại sao giống y như tên điên hoàn toàn không nói đạo lý vậy chứ!
“Đã đến lúc này rồi các ngươi còn mạnh miệng như vậy không chịu thừa nhận à?”
“Xem ra, các ngươi đã nổi lên tâm tư với ta, chỉ sợ sau lưng còn có mưu kế kinh thiên càng không thể giữ lại.”
Ánh mắt Tiêu Thiên ngưng thật, tay nắm đao bỗng nhiên hơi chấn động, trong nháy mắt hô lên với Tuyết Phú Quý phía xa: “Ngoại công!”
“Ừm!” Tuyết Phú Quý ở phía xa đang vui tươi hớn hở xem kịch, nhìn thấy Tiêu Thiên gọi mình bèn vội vàng lên tiếng trả lời.
“Đây là chấn kình, nhìn là được.” Tiêu Thiên nâng tay, hét lên rồi đột nhiên xuất đao.
Chỉ là lần xuất đao này cũng không phải là chém tới mà ngược lại là bắn ngang ra.
Cổ tay run lên, lôi đình bắn ra với kình đạo vô hình quỷ dị đang chấn động.
“Đây là...” Thanh Hồ đế Tô Mộc Sinh ở phía xa trừng to mắt, vội vàng nhích về phía trước, cẩn thận quan sát.
Đại đạo trời đất vậy mà bị Tiêu Thiên chấn động, kình đạo trốn vào trời cao dùng không gian làm nền tảng, dùng trời đất làm sức mạnh.
Ông!
Tiếng rung vang lên, đao kình quét ngang phía trước.
Vô cùng chuẩn xác đánh lên người Đế Dịch Thiên và Nghiêm Đức Danh.
Linh khí của hai người chấn động, sức mạnh đại đạo hiện lên muốn ngăn cản.
Lại bị chấn kình mà Tiêu Thiên dùng đao bắn ra lay động, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể bị thương nặng còn có lực giãn nở từ trong ra ngoài.
Lúc sắp chết, Đế Dịch Thiên và Nghiêm Đức Danh trừng to mắt.
Bọn họ thật sự không nghĩ ra là tại sao?
Cho dù là trực tiếp chết trong tay đối phương cũng thôi đi.
Tại sao trước khi ra tay còn cưỡng ép hãm hại bọn họ khiến người ta chết trong hàm oan chứ!
“Ngươi... Ngươi... chết không được tử tế...” Đế Dịch Thiên tức giận không thôi, trừng mắt nhìn Tiêu Thiên phun máu chửi mắng, sau đó thân thể ông nổ tung, linh hồn mất đi.