Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 694 - Chương 694. Đại Viêm Đế, Nguy! (2)

Chương 694. Đại Viêm đế, nguy! (2) Chương 694. Đại Viêm đế, nguy! (2)

Sức mạnh hiện lên trong tinh đồ lúc trước đã cởi bỏ hạn chế của Đế Tân Lộ, hơn nữa còn khiến ông khôi phục được phần lớn thực lực.

Bây giờ, cho dù ông cũng xem như là chiến lực được đánh giá Tôn Hào nhị thập tứ giai.

Cảm nhận sự thay đổi của thiên địa, chuyện như thế, ông vẫn có thể làm được.

Long Khâu Định Cương cũng cảm nhận kỹ, một tia vui sướng hiện lên trên mặt.

Khoan quản chuyện Tiêu Thiên làm được như thế nào, nhưng nếu vực Thánh Long dung hợp vào trong Đế vực Liên minh Nữ Đế, thì sẽ có lợi ích rất lớn đối với Đại Viêm đế.

Những người khác, thì lại nhìn cảnh tượng mới lạ, nhìn chuyện ly kỳ.

Cùng lúc đó, Long Khâu Đạo đột nhiên nói với Tiêu Thiên: “Tiêu đại nhân, có một chuyện, có lẽ cần để ngài biết.”

Tiêu Thiên quay đầu, nhìn về phía Long Khâu Đạo: “Chuyện gì?

Long Khâu Định Cương bên kia, nghe thấy Long Khâu Đạo đột nhiên mở miệng, đại khái hiểu được đối phương muốn đề cập đến chuyện gì.

“Thế này đi, Tiêu đại nhân đi theo ta một chuyến, thì sẽ biết thôi.” Long Khâu Đạo nói xong, ông cung kính hành lễ với Tiêu Thiên: “Đúng rồi, kính xin Tử bệ hạ bà Lạc bệ hạ, cũng đi theo một chuyến là được.”

“Nói không chừng có thể mượn chuyện này để tìm hiểu rõ tình hình của sức mạnh áp chế thế giới.”

Nói xong, Long Khâu Đạo cũng nhìn thoáng qua Long Khâu Bạch Thanh: “Thân là Nữ Đế Long Hoàng, cũng nên biết chuyện này mới đúng.”

Long Khâu Định Cương bên cạnh không hé răng, theo đạo lý, chuyện này không nên tiết lộ ra ngoài.

Nhưng mà, tổ tiên Vạn Đạo Long đế cũng đã nói như vậy rồi, đương nhiên ông phải nghe theo.

Hơn nữa, Long Khâu Định Cương nghĩ, vực Thánh Long ở trong tay Tiêu Thiên, muốn dung nhập vào bên kia, đương nhiên phải để hắn biết vài chuyện của Đại Viêm đế, nếu không thì xảy ra chuyện phải làm sao?

Tuy Tiêu Thiên không hiểu, nhưng hắn, Tử Nhược Yên, Lạc Nữ Ái và Long Khâu Bạch Thanh đều theo Long Khâu Đạo rời đi.

Những người còn lại, thì tiếp tục ở lại chỗ này, bắt đầu phải chuẩn bị một số việc trước.

Vận chuyển thế giới giới vực không phải chuyện nhỏ gì, đương nhiên bây giờ phải chuẩn bị trước một hai.

Huyết Duệ và Chiến Khắc Cực, lại nhìn những tộc nhân bị trọng thương không còn sức chiến đấu.

Bây giờ, trại chăn nuôi Thanh Viêm thật sự cần một số nhân thủ mới.

Dưới sự dẫn đường của Long Khâu Đạo, đoàn người Tiêu Thiên nhanh chóng đi đến thế giới động thiên lúc trước.

Nhìn thấy Đoạn kiếm Đại Viêm ẩn chứa linh hồn của Đại Viêm, cùng với chín mươi chín ngọn Trường Minh Đăng và những bài vị kia.

“Kiếm Đại Viêm ẩn chứa linh hồn Đại Viêm đế, nói như vậy thì ông ta vẫn còn chưa chết.” Bước vào trong đại điện, Tiêu Thiên hơi ngạc nhiên.

Long Khâu Đạo gật đầu, khi ông định mở miệng, lại phát hiện không biết Tiêu Thiên đã đi đến bên cạnh đoạn kiếm kia từ lúc nào.

Sau đó hắn giơ tay ra, cứ vậy mà cầm lên.

Rắc!

Thanh âm đứt gãy, liên tục vang lên.

Đoạn kiếm Đại Viêm, lập tức mất kết nối với trận pháp trong toàn bộ thế giới động thiên, rồi mất liên lạc với toàn bộ vực Thánh Long.

“...” Long Khâu Định Cương ngây ra như phỗng, sợ đến mức hồn phi phách tán ngay tại chỗ.

Đồng thời, tiếng ho khan dữ dội, suy yếu vang lên trong đầu mọi người.

Giống như là có linh hồn dao động truyền lại, khiến mọi người “nghe thấy” tiếng động trong đầu.

Long Khâu Định Cương ở bên cạnh đã bị dọa đến nỗi không ngậm miệng được.

Ông vô cùng kinh sợ nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay Tiêu Thiên.

Đoạn kiếm gãy của kiếm Đại Viêm được uẩn dưỡng trong động phủ của phúc địa động thiên, những vòng sợi tơ trận pháp đan xen nhau, dùng lực lượng thiên địa uẩn dưỡng linh hồn của Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh.

Mặc dù vì thế mà vực Thánh Long trở nên suy bại và hoang vu nhưng trạng thái của linh hồn Đại Viêm đế ngày càng tốt và sắp khôi phục.

Trong lòng Long Khâu Định Cương, Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh là một anh linh chân chính, tự nhiên không thể xảy ra chuyện được.

Dù cho vực Thánh Long có chịu thiệt, nếu vì đối phương thì cũng đáng giá.

Nhưng Long Khâu Định Cương không ngờ rằng linh hồn Đại Viêm đế đã hy sinh rất nhiều để bảo vệ vùng đất này, thế mà sắp bị hủy diệt trong tay người dân của mình.

Khi ông nhìn thấy Tiêu Thiên cầm kiếm gãy tùy ý vung vẩy, sợi tơ trận pháp trên thân kiếm liên tiếp bị cắt đứt.

Khí tức uẩn dưỡng linh hồn vẫn không có cách nào tiếp tục rót vào trong thân kiếm như trức.

Nghe tiếng ho khan vừa rồi, Long Khâu Định Cương có thể xác định chủ nhân của âm thanh truyền ra chính là Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh.

“Tiêu rồi, xong đời rồi!” Trong đầu Long Khâu Định Cương hiện lên sự tuyệt vọng, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Sau ngần ấy năm nỗ lực vất vả của tộc bọn họ, của vực Thánh Long, không dễ gì mới có hy vọng khôi phục Đại Viêm đế, nay đã tan thành mây khói.

Điều khiến người càng phiền muộn là Tiêu Thiên, kẻ đầu têu tất cả lại có thực lực mạnh mẽ đáng sợ.

Cho dù lửa giận dâng lên trong lòng ông thì cũng không có biện pháp nào để đối phó hắn.

Bình Luận (0)
Comment