Rất nhanh hắn đã biết Tiêu Thiên gọi mình tới để làm chuyện gì rồi.
“Kiếm Đại Viêm, Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh hóa ra vẫn còn sống.” Đế Tân Lộ có chút bất ngờ nhìn quả bóng đang lơ lửng ở đó: “Xem ra, Tiêu đại nhân đã cưỡng ép rót sức mạnh linh hồn của bản thân rồi.”
“Nhưng sức mạnh linh hồn của đại nhân quá mức cường đại và tinh thuần khiến ngươi không chịu nổi.”
Đế Tân Lộ tự đánh giá một lát, đột nhiên ngưng tụ linh khí hóa thành thần văn, tung chưởng lên.
Một chưởng này có hình dáng hư ảo, ẩn chứa dao động linh hồn.
Ngay chính giữa quả bóng mũm mĩm.
Bùm!
Linh thể Lưu Mẫn Sinh nổ tung, lập tức phiêu tán bên trong căn phòng này.
Nhưng ngay sau đó, linh khí hội tụ, sức mạnh linh hồn tán loạn kia một lần nữa ngưng tụ lại và hóa thành thực thể.
Chỉ đó điều, linh thể Lưu Mẫn Sinh thành hình lần này không phải là dáng vẻ của quả bóng bành trướng kia nữa.
Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh.
Trông dáng vẻ của ông giống như một thư sinh nho nhã yếu ớt, rất khó để tưởng tượng được người có dáng vẻ như thế lại am hiểu luyện khí.
Hình thể ngưng tụ cũng tương đối gầy gò, hoàn toàn khác biệt so với hình dáng bành trướng thành quả cầu kia.
“Tiêu đại nhân, đã làm xong.” Đế Tân Lộ hơi chắp tay, bẩm báo với Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Ngươi vừa nhìn thế mà đã nhận ra đối phương, mà sao ngươi làm được như thế vậy?”
“Tộc bọn ta am hiểu về phương diện linh hồn nhưng luôn mắc một số sai sót nên biết một chút về thủ đoạn trị liệu.” Đế Tân Lộ giải thích thủ pháp và nói rõ nguyên nhân cho Tiêu Thiên: “Bây giờ Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh đã có sức mạnh linh hồn của đại nhân, linh thể cường hoành.”
“Cho dù đánh nổ hắn rồi thì cũng có thể khôi phục lại như lúc đầu.”
“Còn lý do sao ta nhận ra đối phương là bởi vì tồn tại người ghi chép, sau khi ta thức tỉnh có nhìn qua bản ghi này.”
“Huống hồ, lúc trước hắn vốn là một trong những nhân vật chính trong chiến trường hư không Vẫn Viêm, nên ấn tượng khá sâu sắc.”
“Hiến tế bản thân cùng chín mươi chín người con cũng cần dũng khí rất lớn.”
Nói đến đây, Đế Tân Lộ tràn đầy kính nể nhìn về phía Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh.
Còn Lưu Mẫn Sinh ở trước mặt hắn thì đang nhìn xung quanh rồi nhìn qua những bài vị kia, trên mặt ông hiện ra tia ảm đạm.
Dù sao, đây đều là con cái của ông.
Hoài niệm một lát, Lưu Mẫn Sinh quay người về phía Tiêu Thiên, khom mình hành lễ: “Lưu Mẫn Sinh đa tạ ơn cứu mạng của vị Tiêu huynh đệ này, nếu không phải nhờ ngươi ra tay giúp đỡ thì lão già mãi chưa chết là ta chỉ có thể tìm cách tự bạo mà thôi.”
“Tự bạo!” Long Khâu Định Cương ở bên cạnh bị lời này của Lưu Mẫn Sinh làm cho giật nảy mình: “Đại Viêm đế đại nhân, sao ngài lại nói ra lời này.”
“Không tự bạo chẳng lẽ lại kéo quê hương nhất mạch Thánh Long các ngươi chết theo ta hay sao?” Lưu Mẫn Sinh nói xong, nhìn về phía Long Khâu Đạo ở bên cạnh: “Nói ra thì ngươi vẫn còn sống ư?”
“Thưa Đại Viêm đế, có Tiêu đại nhân ở đây, lão Long chết không được nữa.” Lúc Long Khâu Đạo nói tựa hồ có chút đắc ý.
Như thể có thể ở bên cạnh Tiêu đại nhân là điều may mắn rất lớn.
Lưu Mẫn Sinh bĩu môi: “Ngươi vẫn như trước, trình nịnh nọt không hề giảm nhỉ.”
Nói xong, ông nhìn về phía Tử Nhược Yên.
Tử Nhược Yên cũng nhìn sang Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh, nhìn nhân vật truyền kỳ, thời đại quá khứ này.
Nhưng vào lúc này, Lưu Mẫn Sinh đột nhiên hỏi Tử Nhược Yên: “Gia gia ngươi đâu?”
“Hửm?” Tử Nhược Yên sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: “Tiền bối, trẫm cũng không biết gia gia mình là ai.”
“Trẫm?” Lưu Mẫn Sinh khó hiểu nhìn Tử Nhược Yên: “Ngươi đã thức tỉnh huyết mạch Đế hoàng Nhân tộc chính thống, lại được ý chí Đế hoàng gia trì, nhất định ngươi là chấp chưởng hoàng đình.”
“Nếu như thế, gia gia của ngươi dĩ nhiên là cái tên Tử Cực Vô Địch kia rồi, sao lại nói là không biết?”
Lưu Mẫn Sinh vừa thốt ra những lời này, dọa cả đám người giật nảy mình.
“Lưu Mẫn Sinh, ngài đang nói gì vậy, Tử bệ hạ là cháu gái của Nhân hoàng đại nhân ư?” Long Khâu Đạo cau mày: “Làm sao có thể!”
“Sao lại không có khả năng, khí tức huyết mạch của nàng ta rất rõ ràng, đó chính là phận con cháu của Tử Cực Vô Địch.”
“Gia gia của nàng ta không phải là tên Nhân hoàng kia thì còn có thể là ai!”
Cháu của Tử Cực Vô Địch?
Gia gia là Nhân hoàng ư?
Câu nói của Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh khiến những người bên cạnh nhao nhao quay đầu lại nhìn chằm chằm Tử Nhược Yên.
Tử Nhược Yên có chút ngạc nhiên đứng yên tại chỗ, trong lúc nhất thời nàng bỗng nhiên trở thành nhân vật chính của câu chuyện khiến nàng không biết phải làm thế nào.
Chủ yếu là vì nội dung trong lời nói của đối phương quá mức kinh thế hãi tục.
Gia gia của mình sao lại có thể là nhân vật trong truyền thuyết đã xây dựng lên hoàng đình Nhân tộc chứ?