Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 698 - Chương 698. Thi Lễ Muộn Màng

Chương 698. Thi lễ muộn màng Chương 698. Thi lễ muộn màng

“Cháu gái Nhân hoàng, chuyện này…cái này…” Long Khâu Định Cương trợn mắt nhìn về phía con gái của mình, bỗng nhiên cảm giác thế gian có chút mộng ảo.

Nhớ năm xưa, tùy tùng bên cạnh Nhân hoàng Tử Cực Vô Địch ngoài tộc Thánh Long, còn có tộc Thánh Ma…

Không có khác biệt.

Long Khâu Đạo ở bên cạnh cũng nghi ngờ và ngạc nhiên, ông cẩn thận nhìn kỹ Tử Nhược Yên, suy nghĩ trong đầu bay tán loạn.

Đáng tiếc, đụng tới khía cạnh ký ức thì đầu óc của ông lại hoàn toàn trống rỗng, như thể bị cắt rời vậy.

Long Khâu Đạo biết đây là do lúc trước khi ông phân liệt linh hồn, một bộ phần khác đã mang ký ức đi.

Có vẻ như vấn đề lấy lại linh hồn phân liệt nên được đưa vào nhật trình rồi.

Đời thay đổi tựa hồ càng lúc càng nhanh khiến ông có chút bất ngờ.

Lúc này, đôi mắt Tiêu Thiên sáng rực lên.

Cháu gái Nhân hoàng ư, sao bát cơm mềm này càng ngày càng cao cấp, càng ngày càng chắc chắn vậy nhỉ.

Đôi khi, danh chính ngôn thuận là thứ rất tốt.

Hậu duệ Nhân hoàng và cháu gái Nhân hoàng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Trong lúc Tiêu Thiên đứng đó cười không ngừng, Long Khâu Bạch Thanh tiến tới gần nhìn Tử Nhược Yên, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Không ngờ ngươi vậy mà lại là bà lão.” Lạc Nữ Ái lại gần, đụng bả vai mình vào Tử Nhược Yên, mỉm cười: “Cháu gái Nhân hoàng à, ngươi phải bao nhiêu tuổi rồi.”

“Ngươi là đồ ngốc à?” Sau khi nghe Lạc Nữ Ái nói vậy, Tử Nhược Yên nhìn về phía đối phương với ánh mắt quan tâm: “Chúng ta sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm mà, ngươi không nhớ ư?”

“Bây giờ chỉ mới hai mươi mốt, sắp gần hai mươi hai tuổi thôi!”

Lạc Nữ Ái chớp chớp mắt, chợt định thần lại.

Đúng ha.

“Nếu như thế thì sao nàng ta có thể là cháu gái của Nhân hoàng được?” Lạc Nữ Ái quay đầu nhìn về phía Lưu Mẫn Sinh.

Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh cũng hơi cau mày, nhìn kỹ Tử Nhược Yên một chút: “Khí tức huyết mạch không có vấn đề, đích thật là phận cháu mà.”

“Độ tuổi mới chỉ đầu hai mươi mà lại có tu vi cảnh giới như thế, lực lượng huyết mạch thuần khiết cường hãn như thế, điều này…”

Lưu Mẫn Sinh càng nói càng cảm thấy kinh hãi, ông bị thương và ngủ say, chẳng lẽ thế đạo đã thay đổi rồi.

Đạo cảnh nhị thập giai có thể tùy tiện tấn thăng hay sao?

Ông phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh, phát hiện bên trong căn phòng này ngoài Tử Nhược Yên ra, còn có Lạc Nữ Ái và Long Khâu Bạch Thanh đều là cảnh giới như thế, uy năng bất phàm.

Tuổi còn trẻ mà thực lực đã đáng sợ như thế rồi sao?

Còn có Tiêu Thiên, mặc dù nam tử trẻ tuổi này là người bình thường, không có nửa phần dao động linh khí nhưng Lưu Mẫn Sinh có thể cảm nhận được, lực lượng thiên địa đang bị thân thể đối phương thôn phệ!

Đây chính là lực lượng thiên địa, căn nguyên của quy tắc, có thể rung chuyển, nếu mượn dùng thì đã tài giỏi lắm rồi.

Thế mà nam tử trẻ tuổi trước mắt ông lại đang ăn lực lượng này?

Cái quỷ gì vậy!

Ngoài chuyện đó ra, xung quanh còn có những chủng tộc lạ lẫm mà ông chưa bao giờ thấy qua, nhưng từ khí tức của họ có thể thấy bọn họ rất mạnh mẽ.

Siêu chủng tộc?

Không sai được, khí tức này nên là siêu chủng tộc.

Mục tiêu ban đầu của lão đại Tử Cực Vô Địch chính là đưa Nhân tộc vượt qua giới hạn siêu chủng tộc.

Một khi trở thành siêu chủng tộc sẽ được đất trời sủng ái và có được lợi ích to lớn.

Vừa ra đời, thân thể liền có ngay tu vi nhất giai.

“Năm xưa, phụ thân được phát hiện tại vực Nam Hoàng.” Lúc này, Tử Nhược Yên nhìn sang Lưu Mẫn Sinh, bỗng nhiên lên tiếng: “Trong quá khứ, vực Nam Hoang chính là đế quốc Đại Viêm…”

Nghe Tử Nhược Yên miêu tả, Lưu Mẫn Sinh lộ vẻ có chút cô đơn.

Hậu bối hậu đại của ông đã mất rồi ư?

Sau đó, Tử Nhược Yên tiếp tục kể rõ và giải thích những gì nàng biết, vẻ mặt Lưu Mẫn Sinh càng thêm nặng nề.

Không chỉ có ông mà Long Khâu Định Cương ở bên cạnh khi nghe được, cũng cảm thấy thần kỳ, trợn tròn mắt.

Những Thánh Long đã qua đời vờn quanh, hiến tế bản thân hóa thành thủ hộ lĩnh vực.

Tử Đế Tôn được băng phong?

Huyết mạch Đế hoàng Nhân tộc chính thống thức tỉnh!

“Phụ thân ngươi đã thức tỉnh huyết mạch Đế hoàng Nhân tộc chính thống, ngươi cũng có huyết mạch Đế hoàng Nhân tộc chính thống, hai người ở cùng một chỗ mà không có chuyện gì ư?” Lưu Mẫn Sinh kinh ngạc nhìn Tử Nhược Yên: “Chính bởi vì cái gọi là vương không gặp vương!”

“Hắn là cha, ngươi là con gái, thể chất huyết mạch các ngươi vốn là dòng dõi khi gặp nhau, lực lượng huyết mạch của ngươi nếu chưa thành hình, rất có thể sẽ bị cha ngươi đoạt lấy.”

“Đây là quy tắc thiên địa, cũng không phải là thứ mà cha ngươi có thể khống chế được.”

Lưu Mẫn Sinh kể rõ, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, hiển nhiên là không hiểu nổi điểm mấu chốt trong đó.

Tử Nhược Yên không nói gì, ý chí Đế hoàng trong cơ thể ầm vang bắn ra, lực lượng huyết mạch phun trào.

Bình Luận (0)
Comment