Ầm ầm!
Trong nháy mắt, uy áp Đế hoàng vô cùng kinh khủng bao phủ toàn bộ căn phòng, Lạc Nữ Ái và Long Khâu Bạch Thanh ở bên cạnh, cũng hiển hiện ý chí Đế hoàng trong cơ thể mình.
Trên thân người ba nữ tử mơ hồ có huyễn ảnh của ba con rồng xuất hiện, uy áp vô cùng hãi nhiên.
Phịch!
Lưu Mẫn Sinh bỗng nhiên quỳ trên mặt đất, vẻ mặt ngơ ngác lúng túng.
Long Khâu Định Cương ở bên cạnh, còn có Long Khâu Đạo và Đế Tân Lộ, không kịp phòng bị cũng nhao nhao quỳ trên mặt đất.
Duy chỉ có Tiêu Thiên giống như người bình thường đứng bên cạnh, nhìn xung quanh rồi lên tiếng: “Thế này có phải bối phận hơi loạn rồi không?
Ba vị Nữ Đế: “...”
Ngay sau đó, các nàng vội vàng thu liễm uy áp.
Long Khâu Bạch Thanh nâng đỡ phụ thân nàng đứng dậy.
“Thật xin lỗi, chỉ là muốn để cho tiền bối hiểu một chút, huyết mạch của trẫm bây giờ rất mạnh!” Vẻ mặt Tử Nhược Yên có chút bối rối, chậm rãi lên tiếng: “Mạnh hơn phụ thân rất nhiều.”
Nhớ lại lúc đó, nàng cũng không cẩn thận làm ra chuyện này, khiến phụ thân phải quỳ xuống.
Ai ngờ rằng Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh cũng bị áp chế như thế.
“...” Lưu Mẫn Sinh giật giật lông mày, nhìn Tử Nhược Yên cả buổi, mím môi: “Nhóc con, sau này nếu ngươi gặp được Tử Cực Vô Địch, cái gì cũng mặc kệ, cứ bộc phát lực lượng huyết mạch trước nghe chưa.”
Nói đến đây, nét mặt Lưu Mẫn Sinh trở nên nghiêm túc, ánh mắt cũng đầu sự chờ mong: “Cái tên đó rất điên cuồng, nói rằng hắn không lạy trời, không lạy đất, thế gian vạn vật không có thứ gì có thể khiến hắn cong đầu gối dù chỉ một chút.”
“Ta lại rất tò mò, trước mặt cháu gái của mình, hắn có gánh nổi hay không!”
Lưu Mẫn Sinh đứng đó cười, những người khác nhìn ông một cách kỳ quái.
Đại Viêm đế có chút không giống trong tưởng tượng lắm, sao cứ cảm giác ông xấu tính thế nào ấy.
“Bình thường, Đại Viêm đế vốn là một người không được đứng đắn cho lắm, ông cũng là một kẻ rất tùy hứng.” Lúc này, Long Khâu Đạo nhìn Lưu Mẫn Sinh, bỗng nhiên lên tiếng: “Giỏi ăn chơi, hay chạy lung tung, luôn thích chỉnh đốn người khác.”
“Nhưng một người không đứng đắn, khiến người khác cảm thấy không đáng tin cậy nhất trong tứ đế.”
“Lại có thể làm ra một quyết định dũng cảm nhất.”
Long Khâu Đạo lùi lại một bước, nhìn Lưu Mẫn Sinh và khom mình hành lễ: “Một trăm vạn năm trước, ta đã muốn thi lễ này với ngài.”
“Nếu không nhờ ngài nhảy vào trong lò luyện thì đã không có kiếm Đại Viêm, càng không có chư thiên vạn giới như ngày nay rồi.”
Lưu Mẫn Sinh cười nhẹ lắc đầu, tiến lên đỡ Long Khâu Đạo đang khom mình hành lễ dậy: "Nói chuyện này để làm gì, chỉ là mấy chuyện nhỏ mà thôi."
"Người trước đây cố gắng, còn có hàng nghìn hàng vạn."
"So ra thì ta vẫn còn sống đã là may mắn lớn rồi."
Lưu Mẫn Sinh nói đến đây, cũng chắp tay về phía Tiêu Thiên: "Lão già ta cũng phải cảm ơn ngươi ra tay cứu giúp."
Tiêu Thiên không có quá nhiều biểu hiện về việc này, hắn khẽ gật đầu, vốn không cho rằng đây là ân tình ghê gớm gì cả.
Đơn giản là vận dụng chút sức mạnh linh hồn mà thôi, nếu không phải có hệ thống Vượng Tài giúp đỡ, hiện ra tỷ lệ phần trăm.
Thì bản thân cũng không phát giác được vừa nãy linh hồn có tổn thất.
Sau đó, Lưu Mẫn Sinh nhìn sang Long Khâu Định Cương: "Ngoại trừ điều này, lão già ta cũng phải cảm ơn mạch Thánh Long các ngươi."
"Tộc các ngươi đã hy sinh rất nhiều thứ, dùng quê nhà của mình để cung cấp nuôi dưỡng, bảo đảm linh hồn của ta bất diệt."
"Nếu không phải có các ngươi giúp đỡ, chỉ sợ ta đã sớm chết đi, đâu thể kiên trì đến bây giờ."
Long Khâu Định Cương cũng vội vàng xua tay khi đối mặt với lời cảm ơn của Lưu Mẫn Sinh: "Nếu nói như vậy, vãn bối cũng phải cảm ơn sự hy sinh của tiền bối mới đúng."
"Không nói những chuyện này nữa, nếu còn nói tiếp, chỉ sợ không dứt được." Lưu Mẫn Sinh thu liễm tinh thần, tiếp tục nhìn về phía Tử Nhược Yên: "Ta không hiểu lắm tình hình người vừa nói."
"Nói không chừng, ban đầu, lúc bên đó xảy ra chuyện này, ta đã chìm vào ngủ say."
"Nhưng thông qua tình hình này, nói không chừng phụ thân ngươi đúng là con cháu trực hệ của tên Tử Cực Vô Địch đó."
"Hắn là con của Nhân Hoàng, ngươi là cháu gái của Nhân Hoàng."
Lưu Mẫn Sinh gật đầu chắc chắn, bày tỏ khí tức của mình cảm nhận được, tất nhiên sẽ không sai sót.
Lời nói của Đại Viêm đế khiến Tử Nhược Yên chìm vào trong im lặng, cảm giác hết sức kỳ diệu.
Dù sao cũng là Nhân Hoàng Tử Cực Vô Địch, nhân vật trong truyền thuyết thành gia gia của mình.
Quá kỳ diệu, không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi hàn huyên thêm mấy câu, mọi người chuẩn bị rời khỏi thế giới động phủ này.
Cũng xem như là gặp mặt nhau.
Hiện giờ linh hồn của Đại Viêm đế đã hồi phục, tuy là linh thể, vẫn chưa có thân thể, nhưng đây cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Dùng linh thể hoạt động, chỉnh lại cảnh giới thì chuyện cải tạo lại thân thể vốn không phải là không làm được.