Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 707 - Chương 707. Ai Nói Ta Không Tồn Tại

Chương 707. Ai nói ta không tồn tại Chương 707. Ai nói ta không tồn tại

Rất nhiều tộc nhân của tộc Thánh Long đều rất tò mò với cuộc sống mới của mình.

Đặc biệt khi họ biết chuyện gì đang xảy ra thì cảm thấy như đang nằm mơ.

Quê hương của họ không còn nguy cơ biến thành hoang vu và vắng vẻ nữa.

Họ đã gia nhập vào một gia đình lớn hoàn toàn mới!

Có điều đối với Đế vực Liên Minh Nữ Đế thì lại đang đối đầu với một vấn đề khá lớn.

Thì ra đó là chuyện của hoàng đế Đại Viêm Lưu Mẫn Sinh!

Tin tức hoàng đế Đại Viêm, một trong tứ đại hoàng đế Nhân Hoàng bắt đầu hiện thế, khiến người người khắp mọi nơi bàn tán xôn xao.

Thật ra không có ai cố tình che giấu sự tồn tại của hoàng đế Đại Viêm Lưu Mẫn Sinh cả.

Bởi vì chính ông thường xuyên tới lui ở khắp Đế vực Liên Minh Nữ Đế.

Hơn nữa hiện giờ vị trí của Đế vực Liên minh Nữ Đế rất đặc biệt nên có rất nhiều người thường xuyên đến đây.

Vì vậy sự tồn tại của hoàng đế Đại Viêm bị truyền ra bên ngoài là chuyện quá bình thường.

Có điều dường như chính Lưu Mẫn Sinh cố tình truyền tin mình còn sống với bên ngoài.

Hình như ông muốn người ta biết đến sự tồn tại của ông, sau đó dẫn dắt điều gì đó thì phải.

Thật ra Tử Nhược Yên đã hỏi Hoàng đế Lưu Mẫn Sinh làm vậy là vì điều gì.

“Hoàng đình của Tử Cực Vô Địch đã sụp đổ, bọn họ phân tán tứ phương, giấu mình trấn thủ chiến trường hư không không lề lộ diện có lẽ là vì mục đích bí mật nào đó.”

“Giờ ta chủ động hiện thân, chắc hẳn sẽ nhanh chóng truyền tới tai của bọn họ, vì thế bọn họ sẽ tự đến tìm ta.”

“Đến lúc đó ngươi làm chủ đạo, xây dựng lại hoàng đình.”

Lưu Mẫn Sinh nhìn Tử Nhược Yên: “Ngươi là tôn nữ của Nhân Hoàng, mang trong người huyết mạch Đế Hoàng chính thống, thế nên ngươi hơn hẳn tên Tử Cực Vô Địch kia.”

“Đến lúc đó ngươi sẽ là Nữ Đế Nhân Hoàng mới.”

Lưu Mẫn Sinh gật gù liên tục, nói với Tử Nhược Yên: “Ngươi đừng nghĩ đây là gánh nặng, hiện giờ Tàng Vũ đang gây chuyện khắp nơi, vào những lúc thời cuộc rối ren như bây giờ, cần có một người đứng lên chống lại. Huống chi phu quân của ngươi vô cùng lợi hại, chắc chắn sẽ ổn cả mà.”

Những gì Lưu Mẫn Sinh vừa nói khiến Tử Nhược Yên nhẹ nhàng lắc đầu: “Không thể để Tiêu lang quân liên lụy đến chuyện này, đây không phải chuyện của chàng ấy.”

“Không thể để chàng ấy bận lòng với những chuyện vốn không liên quan với chàng ấy chỉ vì chàng ấy là phu quân của trẫm.”

“Tiền bối, nếu có sứ mệnh gì đi chăng nữa, trậm sẽ dốc hết sức mình hoàn thành.”

“Nhưng xin ngài đừng kéo Tiêu lang quân vào những vấn đề này.” Tử Nhược Yên nói đến đây bèn quay đầu nhìn về phía xa.

Nơi đó là hướng của cung Thân Vương.

Bằng cảnh giới hiện giờ của nàng, nàng có thể thấy rõ những gì bên trong cung Thân Vương ở đằng xa.

Tiêu Thiên đang thảnh thơi phơi nắng, hắn nằm trên ghế dài, nhàn nhã không gì sánh bằng.

Trong mắt Tử Nhược Yên, chỉ cần Tiêu Thiên vui vẻ và thoải mái là được rồi.

“Ngươi cưng chiều phu quân của mình quá.” Lưu Mẫn Sinh lấy làm kỳ lạ, mỉm cười với Tử Nhược Yên: “Giống hệt gia gia ngươi thương thê tử của hắn vậy.”

“...” Tử Nhược Yên khẽ nhíu mày, nhìn Lưu Mẫn Sinh.

Lão trưởng bối này không còn gì nói nữa à, ông bỗng nhắc đến vấn đề này làm gì.

“Ngươi yên tâm đi, có trưởng bối là ta ở đây, ta sẽ không để xảy ra chuyện gì đến nỗi một tên tiểu bối phải ra tay.” Lưu Mẫn Sinh nói xong, vẻ mặt dần trở nên trịnh trọng: “Nhưng e rằng không bao lâu nữa thì bộ hạ cũ hoàng đình Nhân Hoàng sẽ tìm đến tận nơi.”

“Khoảng thời gian tiếp theo, các ngươi phải chuẩn bị cho thật tốt.”

Lưu Mẫn Sinh tin chức một khi tin tức của mình truyền đi, không bao lâu sau sẽ có người tìm tới tận nơi.

Tử Nhược Yên nhẹ nhàng gật đầu, nàng biết rõ chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.

Ngoài ra nàng cũng muốn biết bộ hạ cũ của hoàng đình Nhân Hoàng như thế nào.

Tử Nhược Yên xoay người bước vào Ngự Thư phòng, vẫn còn rất nhiều chuyện cần nàng xử lý.

Tiêu Thiên đang nằm thảnh thơi trên ghế dài, hắn vặn người, ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuống gương mặt thoạt nhìn yên tĩnh lạ thường.

Thoải mái quá!

Thời gian trở nên tĩnh lặng tuyệt vời như phút giây ban đầu.

Ầm!

Nhưng chỉ một khắc sau đó, một bóng người đụng trúng Tiêu Thiên khiến hắn phải giật mình tỉnh giấc.

Vừa mở mắt ra đã thấy Lạc Nữ Ái đã bổ nhào vào người mình từ bao giờ.

“Gì thế?” Tiêu Thiên nhìn gương mặt gần trong gang tấc, ngạc nhiên hỏi nàng.

“Chàng và Tử Nhược Yên một mình ra ngoài du ngoạn, vì vậy nàng ta đã đồng ý cho ta trước.” Lạc Nữ Ái cắn môi, thỏ thẻ với hắn.

Tiêu Thiên bỗng nhướng mày: “…”

Thời gian tươi đẹp từ từ trôi đi.

Chỉ trong chớp mắt mà chuyện của vực Thánh Long đã xảy ra hơn một tháng.

Thanh Hồ đế Tô Mộc Sinh vẫn cọ rượu và xin ăn ở Đế vực Liên minh Nữ Đế, không muốn rời khỏi nơi này.

Hiện giờ, hắn, Long Khâu Định Cương, Lạc Thao Thiên đang nhậu nhẹt và tán phét cùng nhau.

Bình Luận (0)
Comment