“Các ngươi nói xem rốt cuộc Lưu tiền bối đang buồn rầu vì điều gì?” Long Khâu Định Cương nhìn cách đó không xa, lấy làm kỳ lạ.
Lưu Mẫn Sinh đang ngồi khoanh chân ở đó, nhìn về phía xa xăm và im lặng suy nghĩ.
“Dường như có một vài chuyện nghĩ mãi nhưng không hiểu.” Lạc Thao Thiên trả lời, nhìn bóng lưng của đối phương: “Nghe nữ nhi nói là chuyện liên quan đến bộ hạ cũ của Nhân Hoàng.”
“Tại sao lại nói như vậy?” Tô Mộc Sinh lắc lắc bình rượu hồ lô trong tay, tò mò hỏi lại.
“Dường như sau khi tin Hoàng đế Đại Viêm được truyền ra ngoài, không có bất kỳ người nào trong bộ hạ cũ của hoàng đình đến tìm ngài ấy, giống như ngài ấy hoàn toàn không tồn tại trên đời,” Tử Đế Tôn biết được một số bí mật từ chỗ nữ nhi của mình.
Lúc trước Lưu Mẫn Sinh vẫn luôn lo lắng bộ hạ cũ của Nhân Hoàng sẽ gây chuyện, đặc biệt khi ông cố tình truyền tin tức về mình ra bên ngoài.
Kết quả chả ma nào coi trọng ông cả.
“Nói tầm bậy tầm bạ, sao ta không tồn tại được chứ!” Lưu Mẫn Sinh bất ngờ lao đến, đứng trước mặt bốn người cha của Nữ Đế: “Ta là Hoàng đế Đại Viêm, Lưu Mẫn Sinh!”
“Ai dám coi nhẹ sự tồn tại của ta? Ai!”
Bốn thành viên liên minh các cha sững sờ nhìn Lưu Mẫn Sinh ở trước mặt mình.
Sau đó bốn người quay sang nhìn nhau rồi phá lên cười.
“Ha ha ha ha…”
Bầu không khí lập tức ngập tràn niềm vui.
“Tiền bối, ngài vẫn nên từ bỏ đi thôi!” Tử Đế Tôn vừa cười vừa cạn lời: “Nhạc phụ của ta đã nói có rất nhiều thương nhân nơi này đã phàn nàn, bảo rằng có người mạo danh tự nhận mình là Hoàng đế Đại Viêm Lưu Mẫn Sinh trong truyền thuyết, lừa gạt mọi người ở đây.”
“Họ còn nói gần đây thường xuyên có người tìm đến và tự xưng là Hoàng đế Đại Viêm Lưu Mẫn Sinh. Chỉ cần bọn họ truyền tin tức mình đã trở lại, khi nào bộ hạ cũ của hoàng đình Nhân Hoàng tìm tới thì sẽ được báo đáp hậu hĩnh.”
Lưu Mẫn Sinh dang tay ra tỏ vẻ đương nhiên: “Sao nào, chẳng lẽ lời này sai ở nào à? Sự thật là như thế mà.”
Tử Đế Tôn nhìn Lưu Mẫn Sinh, bất đắc dĩ nói: “Nhưng chuyện này vừa nghe y hệt lừa đảo, bọn ta là biết chân tướng thì sao, đám người bên ngoài chẳng ai biết cả.”
“Ngài đã là lão tiền bối từ thời nào rồi, giờ đột ngột xuất hiện sẽ khiến người khác nghi ngờ.”
Lưu Mẫn Sinh vịn vào băng ghế đá rồi ngồi xuống trước mặt bốn người, cảm thấy rầu rĩ không vui.
Mất hết thể diện.
Lúc trước ông còn thề son thề sắt với Tử Nhược Yên, còn bảo nàng đề phòng cẩn thận.
Thế mà giờ chẳng có ma nào bén mảng đến đây, dường như thế gian này đã thật sự quân mất Hoàng đế Đại Viêm là ông rồi.
Không đúng tí nào, không có đạo lý.
Ông là Hoàng đế Đại Viêm Lưu Mẫn Sinh, chẳng phải sự xuất hiện của ông không phải là tin tức sốt dẻo hay sao?
Tại sao cả đám đều coi như ông không tồn tại thế này.
“Thật ra trong chính chuyện này đã không bình thường rồi.” Tô Mộc Sinh lắc lư bình rượu hồ lô trong tay mình, sau đó nhìn mọi người.
Tuy cười cợt và trêu chọc ông là thế nhưng chính sự vẫn cần bàn bạc lại cho kỹ.
Bốn người vừa nghe Tô Mộc Sinh lên tiếng bèn rối rít nghiêng đầu sang chỗ khác, đồng loạt nhìn hắn, muốn nghe xem hắn định nói gì.
Tô Mộc Sinh nhìn đám người quay quanh mình, lắc lắc ngọc truyền tin trong tay: “Thời gian gần đây ta có tán gẫu với nữ nhi của mình thì biết bộ phận phụ trách tình báo của liên minh bách tộc không có nhận được tin tức gì liên quan đến tiền bối Hoàng đế Đại Viêm.”
“Hơn nữa khi nữ nhi của ta nhắc đến chuyện này, một đám người còn nghĩ nữ nhi ta bị điên rồi, cho rằng con bé vì thân phận minh chủ nên mới bày ra lời đồn viển vông đến nhường này.”
Lưu Mẫn Sinh nghe vậy bèn không vui, chỉ vào mình rồi hỏi lớn: “Lời đồn viển vông? Sao đây lại là lời đồn viển vông được chứ? Chẳng phải ta đang ngồi sờ sờ ở đây sao?”
“Ta đã cho người điều tra tình hình cụ thể.” Tô Mộc Sinh nhìn Lưu Mẫn Sinh: “Có lẽ ai đó đang cố tình che giấu tin tức, không cho tin tức Hoàng đế Đại Viêm Lưu Mẫn Sinh xuất hiện lọt ra bên ngoài.”
Lưu Mẫn Sinh nghe vậy thì lấy làm ngạc nhiên, sau đó hiểu ra.
Có người không muốn chư thiên vạn giới biết Hoàng đế Đại Viêm Lưu Mẫn Sinh đã quay về.
“Tên đó ngăn chặn được miệng đời sao?” Lưu Mẫn Sinh cau mày khó hiểu: “Vị trí của Đế vực khá đặc biệt, bây giờ Tuyết mãnh nam đang đảm nhận việc kinh doanh của Đế vực, con đường buôn bán của hắn trải rộng khắp mọi nơi nên chặn tin tức kiểu gì?”
“Chỉ cần phong tỏa tin tức trọng, mấy lời đồn thôi không cần quan tâm.” Lạc Thao Thiên nghe vậy bèn nói.
“Giống như đám thương nhân kia cho rằng ngài đang lừa bọn họ.”
Kiểu lừa đảo này rất phổ biến ở chư thiên vạn giới, thường xuyên có người mạo danh là những nhân vật lớn truyền kỳ để lừa bịp người khác.
Đoán chừng tin tức về Hoàng đế Đại Viêm Lưu Mẫn Sinh đã được truyền ra ngoài, thế nhưng người ta đã dùng tin đó để lừa đảo người khác.