Sau khi nói xong, Tiêu Thiên nghịch thanh kiếm ánh kim trong tay, vung nhẹ là có thể phân hóa ra rất nhiều kim kiếm thần văn, tràn ngập uy năng không tầm thường.
Hơn nữa, sau khi tiếp xúc Tiêu Thiên phát hiện kết cấu này là thật, không phải là do linh khí hóa thành, nó tựa như thật sự hiện hữu.
Đế Tân Lộ bước tới, tiếp nhận thanh kiếm ánh kim từ trong tay đối phương: “Tiêu đại nhân, mặc dù Bát Phương Lục Kim Kiếm Trận thuộc về thần thuật công phạt nhưng nó cũng là tập trận pháp, là kỹ nghệ tinh diệu của đạo luyện khí.”
Lời vừa dứt, Đế Tân Lộ bỗng nhiên ngưng tụ thần văn, thân kiếm phát ra âm thanh đều đặn.
Soạt! Soạt! Soạt!
Kim kiếm thần văn lần nữa phân hóa thành Bát Phương Lục Kim Kiếm Trận, bao phủ toàn bộ điện đường, ý chí sắc bén sát phạt trên thân kiếm tràn ngập.
Đối diện với kiếm trận bị đoạt mất, bản thân Đế Cửu Cố liền bị phản phệ, rất khó chịu.
Bây giờ, ông ngẩng đầu nhìn Đế Tân Lộ thi triển ra kiếm trận, cảm nhận được khí tức của đối phương, ông lộ vẻ ngạc nhiên: “Không ngờ…thực lực của ngươi đã khôi phục đến mức này rồi!”
Đế Cửu Cố có thể cảm nhận rõ ràng khí tức trên người đối phương không hề kém mình, thậm chí còn mơ hồ chiếm thế thượng phong.
Không chỉ như thế, hắn thi triển Bát Phương Lục Kim Kiếm Trận còn thuần thục và mạnh mẽ hơn cả ông.
Đó… rõ ràng là do ông uẩn dưỡng thành cơ mà!
“Bát Phương Lục Kim Kiếm Trận là thuật sát phạt và cũng là dị bảo, dùng linh khí trường kiếm bí pháp trong tộc luyện chế mà thành, dung hòa thành một thể với trận pháp, kiếm là trận mà trận cũng là kiếm.”
“Kiếm trận thông trường có thể uẩn dưỡng tại đan điền trong cơ thể để nâng cao uy năng, thực lực đạt đến đạo cảnh, còn có thể dùng sức mạnh đại đạo mài giũa lưỡi kiếm.”
“Có rất nhiều tác dụng khi lưu lại kiếm trận, phân hóa ra kim kiếm thần văn treo ở các nơi trong viện phúc lợi, có thể bảo vệ người già, phụ nữ và trẻ em.”
“Ngoài ra, khi Bát Phương Lục Kim Kiếm Trận phân khai, ý sát phạt trên kiếm suy yếu, không những sẽ không làm người khác bị thương, ngược lại có thể trấn định tinh thần, ý chí như binh lính, có lợi ích to lớn.”
Đế Tân Lộ giải thích cặn kẽ lý do vì sao phải giữ lại Bát Phương Lục Kim Kiếm Trận này với Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên kinh ngạc nhìn Đế Tân Lộ: “Không ngờ ngươi đã nghĩ đến điểm này, ta còn tưởng ngươi muốn giữ lại kiếm trận để bản thân sử dụng, hóa ra là muốn bảo vệ viện phúc lợi?”
“Ta thân mang tội nghiệt, không có gì để báo đáp, việc duy nhất có thể làm chính là theo bước chân của ngài, làm việc thiện, hướng thiện, có lòng nhân hậu.” Đế Tân Lộ cung kính hành lễ với Tiêu Thiên, mỉm cười và nói: “Thực không dám giấu, bây giờ thuộc hạ cũng là một thành viên của hội Mềm.”
Tiêu Thiên hít sâu một hơi, vỗ vai Đế Tân Lộ, cao hứng: “Tốt tốt tốt, Đế Tân Lộ à, ngươi luôn làm ta kinh ngạc, không ngờ lại giác ngộ đến mức này.”
“Thế đạo này, thiên địa này quá mức tối tăm, tộc nhân thần tộc Vạn Vật ngươi sai càng thêm sai, lầm đường lạc lối trên con đường phạm tội này.”
“Nhưng có ngươi ở đây, ta tin rằng thần tộc Vạn Vật sẽ được ngươi dẫn dắt về chính đạo!”
Đế Tân Lộ hơi khom người, vui vẻ tiếp nhận sự tán thưởng của Tiêu Thiên, sắc mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, như thể việc được đối phương tán dương là một điều vô cùng đáng tự hào.
Đế Cửu Cố ở bên cạnh thấy hết thảy cảnh này, toàn thân phát run, cảm thấy không thể nói lý.
Một mạch tộc Cổ Thần cao quý - thần tộc Vạn Vật, vậy mà lại khúm núm trước mặt một tên Nhân tộc.
Mặt mũi đâu nữa!
Quả thật, chiến lực Tiêu Thiên thi triển vượt xa sự tưởng tượng của ông nhưng sự kiêu ngạo của ngươi với tư cách là người thần tộc Vạn Vật đâu rồi?
Sắc mặt Đế Cứu Cố tối sầm nhìn về phía Tiêu Thiên, quyết định và cách nghĩ của ông quả nhiên không hề sai.
Nam nhân này không hề tầm thường, cần phải diệt trừ.
Nhưng…
“Thật mạnh!” Nội tâm Đế Cửu Cố cảm khái, không động thủ nữa.
Tiêu Thiên tiện tay có thể chặt đứt liên kết giữa ông và Bát Phương Lục Kim Kiếm Trận, khiến một Đế Tân Lộ vừa khôi phục tu vi đến nhị thập tứ giai phải cúi đầu xưng thần, hiển nhiên sự cường hãn của hắn phải vượt hơn cả thông tin tình báo đã nói.
Phải thận trọng!
Phải cẩn thận!
Bình tĩnh, cố gắng suy nghĩ!
Nội tâm Đế Cửu Cố không ngừng tự nhủ, con đường thần tộc Vạn Vật một lần nữa khôi phục lại vinh quang ngày xưa đang ở phía trước.
Tiêu Thiên trước mắt này chẳng qua chỉ là một trở ngại nho nhỏ.
Làm sao có thể trì trệ không tiến về phía trước chỉ vì hắn được chứ!
Chúng ta không thể thoái thác nghĩa vụ phục hưng thần tộc Vạn Vật!
Ông, Đế Cửu Cố, trong tình cảnh tuyệt vọng này, nghịch thiên lật ngược thế cờ.
Bang!
Không do dự nữa, Đế Cửu Cố quyết định thật nhanh, quỳ xuống trước mặt Tiêu Thiên: “Vị đại nhân này, đúng là không đánh nhau thì không quen biết, lúc trước điều là hiểu lầm.”