Chung Linh đi theo bên cạnh có chút bất đắc dĩ: “Thân Vương đại nhân, chiến lợi phẩm của Huyết Vân lâu có giá trị ít nhất gấp sáu trăm vạn lần thế này đó ạ.”
“Ầy, nói hươu nói vượn, chiến lợi phẩm gì chứ.” Tiêu Thiên nhíu mày, tiến hành uốn nắn Chung Linh: “Đây là phí bồi thường hợp lý do ta yêu cầu sau khi bị Huyết Vân lâu gây tổn thương cho mình.”
“Vâng vâng vâng, ta biết rồi ạ.” Chung Linh vội vàng nhếch miệng đáp lời.
Nếu không mau chóng lên tiếng trả lời, thể nào Thân Vương cũng sẽ bắt đầu giảng đạo lý với mình nữa cho coi.
Cái gì mà giá trị quan đúng đắn phải tràn đầy năng lượng chính đạo gì đó.
Lúc này, bỗng nhiên có người hầu trong cung rảo bước nhanh tới trước mặt Tiêu Thiên rồi khẽ cúi người hành lễ: “Thân Vương đại nhân, bệ hạ mời ngài đi ngự thư phòng một chuyến ạ.”
“Ừ, ta biết rồi.” Sau khi Tiêu Thiên trả lời thì lập tức tìm đường đi đến đó.
Khi đến ngự thư phòng, Lưu Diễm và Chung Linh đều thành thành thật thật đứng đợi trước cửa ra vào theo quy củ, một khi chưa được thông truyền thì không được phép bước vào.
Còn Tiêu Thiên thì tùy ý sải bước vào bên trong.
Hắn vừa vào đã thấy bản đồ lãnh thổ của hoàng triều Đại Viêm được trưng bày ở một bên.
Khói xanh lượn lờ trong lư hương đặt trên chiếc bàn rộng lớn, đủ loại tấu chương chất đống ngay ngắn phía trên, gần như sắp nhấn chìm cả Tử Nhược Yên vào trong.
“Đây...... Nhiều vậy luôn?” Tiêu Thiên hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy đúng là thái quá.
Tử Nhược Yên để tấu chương đã phê duyệt sang một bên rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Thiên: “Nếu không nhờ Lưu Ngạo Thiên có năng lực không tầm thường, đã chia sẻ hơn phân nửa giúp trẫm, có khi ngươi đứng đó cũng không thể nhìn thấy trẫm.”
“Làm hoàng đế quá cực khổ rồi.” Tiêu Thiên nhìn thấy đống tấu chương chồng chất như núi này thì khẽ lắc đầu, cảm khái không hiểu nổi.
May thay hắn là một người ăn bám, nếu không thì chẳng phải là mệt chết luôn rồi à.
“Hoàng triều Đại Viêm là tâm huyết của phụ thân, lại được hai vị huynh trưởng bảo vệ bằng cả tính mạng, dù trẫm có cực khổ và mệt mỏi đến đâu cũng chẳng đáng là gì so với họ.” Tử Nhược Yên lắc đầu.
Tiêu Thiên không nói gì nữa, hắn không muốn khơi gợi hồi ức đau thương của Tử Nhược Yên.
Hắn bèn đổi đề tài, cười nói: “Lưu Ngạo Thiên kia đã đưa sáu trăm vạn linh thạch vào trong cung.”
“Đúng lúc trẫm tìm ngươi đến cũng là vì có chuyện cần ngươi hỗ trợ.” Tử Nhược Yên lần nữa lên tiếng rồi lấy nửa miếng ngọc bội ra từ trong nạp vật giới ra đưa cho Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên nhận lấy ngọc bội, sắc mặt khổ sở: “À, vẫn phải làm việc?”
“Ngọc bội chìa khóa bí mật này chính là một cặp với miếng ngươi cầm về từ chỗ Lưu Ngạo Thiên, là chìa khóa bí mật có thể tiến vào kho tàng trong cung thành, trong đó có rất nhiều của cải do phụ hoàng để lại.”
“Trẫm giao chìa khóa bí mật này cho ngươi, để ngươi phụ trách trông giữ kho tàng trong cung, dù sao cũng tính là có chuyện để làm.”
“Thế thì đám người trong triều sẽ không có cớ nói ngươi nhàn rỗi không làm việc nữa, không tốt hơn à?”
Tiêu Thiên lập tức hiểu rõ ý của Tử Nhược Yên, chính là muốn hắn trông giữ đại môn bảo khố, chẳng những không phải làm khổ sai, mà còn là công việc rất nhàn hạ.
Không phải là quá hợp với mình rồi đấy à?
“Vậy quá tốt rồi!” Hai mắt Tiêu Thiên sáng lên, ghép hai miếng ngọc bội lại với nhau.
Cách!
Tiếng động thanh thúy vang lên, phảng phất như giữa hai miếng ngọc bội có lực hút, chúng hợp lại với nhau và biến thành một miếng ngọc bài hoàn chỉnh.
Vù!
Linh khí hơi chấn động, bỗng chốc một vòng linh khí sáng lấp lánh chiếu ra từ trong ngọc bài, bao phủ lên người Tiêu Thiên, trông như kết giới thiếp thân của hắn.
“Bản thân ngọc bài này cũng có linh khí có tác dụng phòng hộ, giúp đảm bảo an toàn cho ngươi.” Lúc này, Tử Nhược Yên cầm một bản tấu chương lên, vừa phê duyệt vừa nói.
“Lúc trẫm đăng cơ có tạo kho mới, ngươi bảo Lưu Diễm dẫn người chuyển đồ vật trong kho mới vào bên trong kho tàng hết đi, nếu ngươi thích thứ gì có thể thuận tiện chọn một chút.”
“Những đồ vật của ngươi lúc bị triệu hoán qua đây trước đó cũng nằm trong kho, ngươi muốn mang về Thân Vương cung hay vẫn đặt trong kho tàng thì tùy ngươi quyết định.”
“Nếu ngươi cần linh thạch cũng có thể lấy, nhưng không được vượt quá hai trăm vạn, Đại Viêm còn không ít chỗ cần dùng đến tiền.”
Tử Nhược Yên không ngừng căn dặn, cung nữ hầu hạ bên cạnh nghe thấy thì thỉnh thoảng âm thầm nhìn về phía Tiêu Thiên, trong lòng hâm mộ không thôi.
Bệ hạ đối xử với Thân Vương thật sự quá tốt, quả thực có thể nói là hơn cả cưng chiều.
Cũng không biết rốt cuộc điểm nào của nam nhân này có thể mê hoặc bệ hạ đến điên đảo thần hồn.
Về phần Tiêu Thiên?
Hắn cũng đã sớm cười toe toét đến không ngậm được mồm từ lâu.
Nhìn xem, bát cơm này có thơm ngon không?
Thử hỏi những ngày tháng thế này có thoải mái hay không.
Có vua một nước bảo kê ngươi, còn có thể vung tiền tùy thích, chậc chậc......