“Đa tạ bệ hạ, ta cam đoan sẽ thay người trông giữ đại môn của kho tàng này vững vững vàng vàng.” Tiêu Thiên cầm ngọc bài rồi chắp tay với Tử Nhược Yên, hết sức vui mừng xoay người muốn đi.
Chỉ là chân Tiêu Thiên vừa mới đi tới cửa ngự thư phòng đã bị người sau lưng gọi lại.
“Tiêu Thiên......”
Tiêu Thiên quay đầu lập tức nhìn thấy Tử Nhược Yên ở xa xa kia đang nhìn mình, nhưng cả buổi vẫn không nói câu nào.
“Bệ hạ?” Tiêu Thiên có chút kỳ quái cất tiếng gọi.
“Cảm ơn ngươi.” Trên mặt Tử Nhược Yên không còn vẻ nghiêm túc, thay vào đó là lộ ra nụ cười ấm áp, khẽ hé môi son nói với Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên sửng sốt một chút, đặt hai ngón tay lên trán rồi vung ra với đối phương: “Đừng khách sáo, nương tử đại nhân!”
Nói xong, còn không đợi Tử Nhược Yên kịp phản ứng, Tiêu Thiên co giò bỏ chạy.
Thả thính xong tức tốc chạy lấy người.
Quá là kích thích!
“......” Tử Nhược Yên run lên một lát rồi mới cười khẽ hai tiếng, kế đó nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Bên ngoài trời trong gió mát, tâm trạng nàng cũng vô cùng tốt.
“Có vẻ như không có tu vi cũng chẳng phải chuyện xấu.” Tử Nhược Yên cầm tấu chương mới qua, tiếp tục phê duyệt.
Chỉ là động tác nhẹ nhàng hơn trước không ít, biểu cảm trên mặt cũng mềm mại hơn rất nhiều.
Ánh mắt của các cung nữ hầu hạ bên cạnh lặng lẽ giao nhau, đều thầm cười trộm.
Bệ hạ cũng là nữ nhân mà.
......
Cửa ngự thư phòng.
Chung Linh và Lưu Diễm chưa đợi được bao lâu đã thấy Tiêu Thiên đi ra.
“Đi, theo ta đi lấy tiền tiêu vặt thôi!” Sau khi Tiêu Thiên ra ngoài thì phất tay với hai người, xông xáo dẫn đường phía trước.
Trên đường đi theo, Lưu Diễm và Chung Linh nghe Tiêu Thiên giải thích xong mới hiểu rõ mọi chuyện.
Không lâu sau, bọn họ đã đi tới kho mới.
Lúc trước Lưu Ngạo Thiên giữ một miếng ngọc bội khác, mãi không chịu trả lại, Tử Nhược Yên chỉ có thể xây nên một kho tàng mới trong cung để tiện bề sử dụng.
Bây giờ vật về chủ cũ, kho tàng do tiên đế để lại đã lại nắm về tay, tự nhiên kho mới này cũng không cần thiết giữ lại làm gì nữa.
So sánh hai bên, kho tàng cũ mới là càng thêm hoàn hảo.
Năng lực của trận pháp phòng hộ càng mạnh, đồng thời còn giúp ích trên phương diện bảo tồn các loại vật liệu đan dược và linh dược.
Hiệu suất làm việc của Lưu Diễm rất cao, chẳng mấy chốc đã sắp xếp người vận chuyển đồ đạc trong kho tàng.
“Thân Vương đại nhân, đây chính là đồ của ngài ạ, sao trông cứ là lạ?” Chung Linh nhìn thứ đồ chơi đang đặt ở một góc trong kho mới trước mắt thì cảm thấy kỳ quái.
“Kỳ quái chỗ nào?”
“Thoạt nhìn giống hệt quan tài đó ạ.” Chung Linh chỉ vào một thứ giống như ngăn tủ - chiếc rương to lớn sáng bóng ánh kim trước mặt rồi lên tiếng.
“......” Tiêu Thiên tức giận cốc đầu Chung Linh một phát: “Nói hươu nói vượn gì đó, thứ đồ chơi này là kho vũ khí bọc thép cá nhân, hơn nữa còn là bản đặc biệt dành riêng cho vị tông sư là ta đây.”
“Kho vũ khí bọc thép cá nhân, bản đặc biệt dành riêng cho tông sư?” Hai mắt Chung Linh tỏa ánh sáng: “Nghe có vẻ rất lợi hại, ta có thể xem được không ạ?”
“Không thể!” Tiêu Thiên lắc đầu rồi nhìn rương kim loại dài này, trầm mặc hồi lâu.
Cuối cùng, hắn thẳng tay thu thứ này vào nạp vật giới.
“Nếu như có thể, ta hy vọng vĩnh viễn sẽ không cần dùng tới món đồ này nữa.”
Dù sao, kho vũ khí bọc thép cá nhân này chứa đựng quá nhiều ký ức.
Mà những ký ức này đều là chuyện hắn cần phải quên đi trước nhất khi tiến vào thế giới mới này!
???
Tuy đang được bao nuôi, nhưng Tiêu Thiên vẫn chưa biết đến cùng Tử Nhược Yên giàu có đến cỡ nào.
Suy cho cùng, thân là vua một nước cũng lắm lúc xuất hiện tình huống bản thân nghèo khổ không chịu nổi.
Thẳng đến khi cầm ngọc bài mở kho tàng ra, Tiêu Thiên gần như hoa mắt.
Trước đó, kho tàng ở tổng bộ Huyết Vân lâu đã khiến Tiêu Thiên cảm thấy hơi chấn động.
“Nhạc phụ đại nhân, ngài đúng là...... khó lường......” Tiêu Thiên đứng trước cửa kho tàng nhìn qua cảnh tượng bên trong tới nghẹn họng trân trối.
Đừng nói chi hắn, Chung Linh và Lưu Diễm đứng bên cạnh cũng ngây ngốc tại chỗ, rơi vào trạng thái nghi ngờ nhân sinh.
Đồ vật được lưu trữ trong kho mới do Tử Nhược Yên xây dựng đã đủ rực rỡ muôn màu.
Linh khí, đan dược, thư tịch công pháp, vân vân, đầy đủ mọi thứ.
Kho tàng ở tổng bộ Huyết Vân lâu cũng tương tự, muôn hình vạn trạng, loại nào cũng có.
Nhưng tình huống bên trong kho tàng đã phủ bụi nhiều năm trước mắt này lại đơn giản thô bạo.
Linh thạch!
Linh thạch không đếm xuể, Tiêu Thiên cũng không biết phải hình dung thế nào, khoảnh khắc hắn mở đại môn kho tàng ra, linh thạch chất đầy trong đó ào ào rơi xuống hệt như thác đổ.
“Đây...... Chỗ này có tổng cộng bao nhiêu linh thạch vậy?” Chung Linh gần như không thở nổi, đời này của nàng đều chưa từng thấy qua nhiều linh thạch như vậy.
Lưu Diễm bên cạnh thoáng sửng sốt, tròng mắt trợn đến sắp lồi ra.
Không lâu sau, Tử Nhược Yên đã nhận được tin tức và chạy tới.