Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 75 - Chương 75. Bị Dọa Đến Ngồi Bệt Xuống Đất

Chương 75. Bị dọa đến ngồi bệt xuống đất Chương 75. Bị dọa đến ngồi bệt xuống đất

Thời điểm nàng đi vào cổng chính trước kho tàng và nhìn thấy tình cảnh bên trong cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

“Sao lại nhiều như vậy!” Tử Nhược Yên giật nảy mình, linh thạch trong kho tàng thật sự quá nhiều.

Thế này thì so ra khoản tiền lớn sáu trăm vạn của Lưu Ngạo Thiên quả thực chỉ như muối bỏ biển, không đáng nhắc tới.

“Xử lý thế nào đây?” Tiêu Thiên quay đầu nhìn về phía Tử Nhược Yên.

“Trẫm...... cũng không biết.” Tử Nhược Yên thoáng chút chần chừ.

Nếu cho nàng mấy ngàn vạn linh thạch, trong lúc nhất thời nàng còn có thể nghĩ ra cách dùng, đại khái có thể lập tức liệt kê ra một vài kế hoạch phân bổ những linh thạch này sao cho hợp lý.

Nhưng e rằng nhiêu đó chỉ là hạt cát trong sa mạc so với số lượng mấy ngàn vạn linh thạch trong cả kho tàng này.

Tử Nhược Yên lập tức cảm thấy không biết bắt đầu xuống tay từ đâu.

Kể từ khi lên ngôi hoàng đế, nàng rất thận trọng trên phương diện duy trì tài chính cho toàn bộ hoàng triều Đại Viêm.

Đột nhiên phất lên thế này khiến nàng phút chốc không biết nên làm thế nào.

“Loại chuyện chuyên nghiệp nên giao cho người chuyên nghiệp làm, để cho Chung Dương Minh đau đầu đi.” Tiêu Thiên đưa ra đề nghị.

Tử Nhược Yên cũng gật nhẹ đầu, nàng cảm thấy đề nghị này của Tiêu Thiên rất có lý.

“Thật sự là không hợp lẽ thường chút nào.” Tiêu Thiên nhìn qua kho tàng này mà phải tặc lưỡi chậc chậc.

Hoàng đế khai quốc của hoàng triều Đại Viêm chính là phụ thân của Tử Nhược Yên, cũng chính là tiên đế.

Thông thường, hoàng đế khai quốc đều tương đối nghèo, cần nghỉ ngơi dưỡng sức, hao phí không ít thời gian mới có thể làm quốc khố trở nên phong phú.

Mà kho ngân khố của riêng hoàng đế cũng sẽ không quá dồi dào.

“Kho ngân khố riêng của hoàng đế khai quốc còn giàu có hơn cả hoàng triều Đại Viêm gấp mấy chục lần, chuyện này quá không hợp lý nhỉ?” Khóe miệng Tiêu Thiên co giật, hoàng triều Đại Viêm này thật bất ổn.

Có điều......

Tiêu Thiên chống nạnh nhìn kho tàng trước mặt này, cảm khái không ngớt: “Thật sự hùng vĩ quá mà!”

“Ngươi nói xem có khi nào lúc cha ngươi qua đây và trông thấy đống linh thạch này thì chết ngất luôn không?”

Chung Linh bên cạnh lơ đễnh trả lời Tiêu Thiên: “Phụ thân chấp chưởng Hộ Bộ nhiều năm như vậy, sao có thể bất tỉnh vì chuyện này được ạ?”

Tiêu Thiên ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu tán thành: “Có đạo lý!”

Một lát sau.

Chung Dương Minh đã nhận được thông truyền và đi qua.

Đợi đến khi ông bước chân vào cổng kho tàng và thấy rõ tình hình bên trong, còn chưa nói được tiếng nào thì hai mắt đã khẽ đảo, hai chân ngã khuỵu, té xuống đất hôn mê tại chỗ.

Bịch!

Tiêu Thiên thấy Chung Dương Minh cứ thế thẳng thừng bất tỉnh trên nền đất bèn lắc đầu với Chung Linh: “Cha ngươi chính là thế này?”

Chung Linh: “......”

Kho tàng về tay chủ cũ đúng thật là việc vui lớn.

Tử Nhược Yên cũng hạ lệnh phong tỏa tin tức, không ai được tiết lộ tình huống này ra ngoài.

Người vui sướng nhất không ai qua được Hộ Bộ Thượng Thư Chung Dương Minh.

Trong tay ông lại có thêm một số tiền lớn, có thể nói là xắn tay vén áo, chuẩn bị thi triển quyền cước.

Đặc biệt là chuyện Nam Cương bên kia, có số tiền này rồi có thể triệt để giải quyết ổn thỏa.

Cả Tử Nhược Yên cũng bắt đầu có một số điều chỉnh trong công việc của bản thân.

Bỗng dưng trong tay có được nhiều linh thạch như vậy, có thể làm được rất rất nhiều chuyện.

Về phần Tiêu Thiên?

Làm công thần đoạt lại chìa khóa bí mật của bảo khố, Tử Nhược Yên lập tức giải phóng quyền hạn cho hắn.

Hắn muốn lấy bao nhiêu linh thạch thì cứ thỏa thích lấy bấy nhiêu, chỉ cần hắn vui vẻ là được.

Tỷ đây không thiếu tiền!

Điều này dẫn đến Tiêu Thiên thẳng tay chế tạo một chiếc giường kê lưng bằng linh thạch, thay cho ghế nằm trong quá khứ.

Theo như Tiêu Thiên nói, phải bày rõ vẻ xa hoa phung phí.

Trong mắt Chung Linh và Lưu Diễm, việc nằm ngủ trên linh thạch trông rất dễ chịu.

Nhưng mà, như thế có thoải mái không?

Có thoải mái hay không thì các nàng không rõ, nhưng lại có thể nhìn thấy Tiêu Thiên ngủ thiếp đi.

Thấy Tiêu Thiên ngủ mê rồi, Lưu Diễm và Chung Linh cũng rời khỏi Thân Vương cung.

Sắc trời đã không còn sớm nữa, cũng không nên quấy rầy Tiêu Thiên nghỉ ngơi.

Nhưng lúc các nàng rời đi lại không nhìn thấy một dấu ấn màu vàng sáng lên giữa hai hàng mày của Tiêu Thiên.

Sau khi dấu ấn vàng hiện lên, nó tràn ra một nguồn lực lượng và xâm nhập vào thức hải của Tiêu Thiên.

Trong thức hải trống rỗng.

Ánh sáng vàng kim đột nhiên ngưng tụ thành dáng vẻ của một lão giả. Tuy lão trông tương đối giống Nhân tộc nhưng lại có chút khác biệt.

Trên da thịt lão tràn ngập đường vân màu vàng, trên trán còn có một chiếc sừng nhọn màu vàng cứng chắc.

“Đây...... Dáng vẻ thức hải này lại là của Nhân tộc ư?” Kim Giác lão giả nhìn trái ngó phải, cảm nhận khí tức, sau đó mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Sao có thể như vậy được, sao Nhân tộc có thể đạt được truyền thừa từ Thần tộc cổ chúng ta chứ!”

Sau khi Kim Giác lão giả xác nhận sự thật này, toàn bộ khuôn mặt lão đầy phẫn nộ, không ngừng gầm nhẹ: “Nhân tộc ti tiện vốn không có tư cách đạt được truyền thừa của Thần tộc cổ.”

Bình Luận (0)
Comment