“Xem ra, Nhân tộc hèn hạ lại giở thủ đoạn vô sỉ nào đó, lấy trộm truyền thừa nhất tộc của chúng ta nữa rồi.”
Ngay lúc Kim Giác lão giả đang phẫn nộ lải nhải không dứt, bỗng nhiên có âm thanh truyền đến từ phía sau.
[Phân tích hoàn tất, truyền thừa chi linh của Thần tộc cổ, linh thể phụ trách dạy bảo tri thức truyền thừa.]
Âm thanh đột nhiên xuất hiện kia khiến cho Kim Giác lão nhân biến sắc, vội vàng xoay người lại.
Nhìn qua nơi phát ra âm thanh, nét mặt lão trở nên hết sức kỳ quái.
Bởi vì rõ ràng trước mặt lão là một quả cà chua đỏ rực đang lơ lửng giữa không trung.
Đồng thời, phía sau quả cà chua này là ba ngàn tinh quang đang trôi nổi!!!
Phải biết rằng ngay bên trong thức hải chính là vùng đất linh hồn.
Tinh quang phía sau linh hồn trong thức hải càng nhiều, linh hồn sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Truyền thừa chi linh của Thần tộc cổ như lão có chín mươi chín tinh quang phía sau đã cực kỳ kinh khủng.
Mà quả cà chua trước mắt này là thứ quỷ gì, lại có đến tận ba ngàn tinh quang?
“Rốt cuộc...... ngươi là ai?” Sắc mặt Kim Giác lão giả ngưng trọng, nhìn chằm chằm quả cà chua trước mặt: “Chẳng phải nơi này là thức hải của Nhân tộc ư?”
Trong quả cà chua truyền ra âm thanh: [Ta là Vượng Tài, nô bộc của chủ nhân, thức hải chỗ ngươi đang đứng đích thực là thức hải của chủ nhân.]
[Hửm, sao lại ầm ĩ thế, ngủ một giấc cũng không được yên nữa à?] Bỗng một giọng nói nhỏ vang lên bên cạnh.
Khóe mắt Kim Giác lão nhân thoáng thấy được bóng dáng linh hồn của Nhân tộc.
Rõ ràng, linh hồn ấy chính là chủ nhân của thức hải này.
“Tuy không biết quả cà chua kỳ quặc này có lai lịch gì, nhưng chỉ cần ta nắm được linh hồn của chủ nhân thức hải này, cho dù hắn có ba ngàn tinh quang, cũng......”
Kim Giác lão nhân quay lại muốn túm người tức khắc ngây dại.
Bởi vì lão thấy rất rõ, sau lưng linh hồn của Nhân tộc trước mặt này không phải là một vài tinh quang!
Mà là vô số tinh quang hội tụ thành......
Tinh không mênh mông vô ngần!!
Kim Giác lão nhân bị dọa đến mức quỳ bịch xuống đất.
[Người xâm nhập, xin hãy lui về phía sau một chút. Giờ chủ nhân vừa tỉnh ngủ, có thể sẽ bất cẩn, thẳng tay xóa bỏ ngươi.]
Lúc này, Vượng Tài có ba ngàn tinh quang trên đỉnh đầu cũng đã sớm nhượng bộ lui binh, chuồn đi rất xa.
Kim Giác lão nhân quỳ trên mặt đất nghe Vượng Tài nói vậy mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, điên cuồng lùi lại.
“Hửm, sao ta lại chạy vào thức hải rồi?” Tiêu Thiên nhìn trái ngó phải xem xét tình huống, dụi mắt lấy lại tỉnh táo.
Thức hải, nơi hắn đã tới vào lần trước, đồng thời phát hiện ra bản thể của hệ thống Vượng Tài.
Lần đó hắn suýt nữa đã bóp nát quả cà chua này, một tí nữa thôi là chơi chết hệ thống rồi.
Nếu không thì sao hệ thống có thể sợ hãi lúc Tiêu Thiên uy hiếp nó trên triều đình như thế được?
“Vượng Tài, tại sao trong thức hải của ta lại đột nhiên xuất hiện một lão già vậy?” Tiêu Thiên chụp lấy hệ thống bằng một tay, quẳng xuống đất rồi đặt mông ngồi lên nó trong thức hải.
Nói đúng ra thì hệ thống này mềm mềm, ngồi lên nó rất dễ chịu.
Tiêu Thiên còn từng quá đáng hơn nữa, hắn đã hỏi hệ thống rằng mình có thể lôi nó ra khỏi cơ thể để dùng nó làm gối dựa của hắn hay không.
Dọa cho Vượng Tài vội vàng nói với Tiêu Thiên là một khi mình bị lôi ra thì sẽ bị xóa sổ.
Lúc bấy giờ, Tiêu Thiên mới tiếc nuối cho qua.
[Bẩm chủ nhân tôn kính, lão giả này là truyền thừa chi linh trong sách vàng của Thần tộc cổ.]
[Lão chính là bản thân tri thức bên trong truyền thừa cổ tịch.]
[Dựa theo phân tích của tôi, trong tình huống bình thường, lão sẽ dạy người truyền thừa tri thức ngay trong thức hải.]
“Thì ra là một tiên sinh dạy học.” Tiêu Thiên gật nhẹ đầu, nhìn về phía vị Kim Giác lão giả kia.
Nhìn kỹ một chút, Tiêu Thiên phát hiện dáng dấp đối phương không giống người lắm, hai mắt tức khắc sáng rỡ: “Thì ra Thần tộc cổ có hình dáng thế này à.”
“Vị đại nhân này, dáng vẻ của tiểu lão nhân đích thực là tư thái của Thần tộc cổ.” Giờ phút này, thái độ của Kim Giác lão giả vô cùng hèn mọn, thậm chí là có chút nịnh nọt.
Đùa à.
Quái vật đáng sợ có linh hồn chứa đựng cả vũ trụ mênh mông, cho dù có là Thánh Tổ trong tộc cũng không hề đáng sợ như vậy.
Lão không thể hiểu được rốt cuộc tên Nhân tộc này xuất thân từ nơi nào.
Tuy Kim Giác lão nhân là linh thể, nhưng cũng có trí tuệ của riêng mình, đầu óc lão nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào để chu toàn với vị đại nhân vật này đây.
Theo suy đoán của lão, kiểu nhân vật cao quý giống Tiêu Thiên hẳn sẽ không so đo với nhân vật nhỏ bé như mình.
Đến lúc đó, mình hoàn toàn có thể giả vờ truyền thụ tri thức, từ đó moi ra một chút tình báo rồi chầm chậm mưu tính.
Nói không chừng còn có thể phục hưng Thần tộc cổ chúng ta…