Kim Giác lão nhân suy đi nghĩ lại, bỗng có một khuôn mặt áp sát tới trước mặt lão, dọa lão hoảng hốt đến lảo đảo, đặt mông ngồi bệt xuống đất.
“Ngươi đang nghĩ gì thế?” Tiêu Thiên nhìn chằm chằm Kim Giác lão nhân, giọng điệu không được tốt cho lắm.
Đối diện với câu hỏi của Tiêu Thiên, Kim Giác lão nhân cười cười: “Vị đại nhân này, ta...”
“Tròng mắt ngươi không ngừng xoay chuyển, chỉ e không biết ngươi đang có âm mưu quỷ quái gì, lúc thấy ta lại sợ đến vậy, chính là có tật giật mình.” Tiêu Thiên chỉ vào Kim Giác lão nhân, cau mày nói.
Kim Giác lão nhân thoáng sửng sốt, sau đó há to miệng muốn giải thích điều gì, nhưng lại bị Tiêu Thiên lần nữa cắt ngang.
“Không phải tộc ta, tâm tư ắt khác biệt, ta thấy lão già họm hẹm nhà ngươi hỏng cả rồi.”
“Không thể để ngươi sống tiếp được!”
Tiêu Thiên nói đến đây thì chợt vung tay về phía lão giả: “Vượng Tài, lên, thịt lão!”
Tiêu Thiên vừa nói ra câu đó xong, quả cà chua sau lưng hắn bỗng nhiên bật lên, đâm sầm vào người Kim Giác lão giả trong chớp mắt.
Sau khi cả hai va chạm, hệ thống nuốt chửng hết một nửa thân thể của Kim Giác lão giả.
“Ngươi... Ngươi ...” Hai mắt Kim Giác lão giả trừng lớn, không thể tin chỉ vào Tiêu Thiên.
Lão không tin nổi tên Nhân tộc trước mắt này ấy vậy mà không tuân theo lẽ thường.
Nào có chuyện còn chưa nói năng gì mà đã thẳng thừng xuống tay rồi!
Ngươi lợi hại như vậy, nhưng tôn nghiêm của cường giả đâu mất rồi, không cần nữa à?
“Hừ, quả nhiên đúng như ta dự liệu, trong mắt lão tràn đầy oán hận, rõ ràng là thẹn quá hoá giận sau khi gian kế bị nhìn thấu đây mà.” Tiêu Thiên hừ lạnh, nhìn Kim Giác lão giả bằng ánh mắt xem thường.
“Truyền thừa chi linh của Thần tộc cổ chỉ có chút ít đầu óc vậy thôi đó hả?”
Nghe Tiêu Thiên nói vậy, Kim Giác lão giả bị nuốt đến chỉ còn mỗi cái đầu vừa ấm ức vừa phẫn nộ.
Lão trừng mắt nhìn Tiêu Thiên, há miệng mắng chửi: “Nhân tộc, ta rủa ngươi * (Tự hình dung theo gia phả đi nhá.)”
Lời còn chưa nói hết, Kim Giác lão giả đã bị hệ thống nuốt chửng hoàn toàn, biến mất trước mắt hắn.
Ting!
Sau khi nuốt chửng Kim Giác lão giả, hệ thống dưới dạng quả cà chua lớn đột nhiên bất động.
Một khung bong bóng thình lình nhảy ra trên đỉnh đầu nó.
[Hệ thống đang trong quá trình thăng cấp.]
“Ồ hố, còn có thể thăng cấp?” Tiêu Thiên ngược lại hết sức kinh ngạc, quan sát trái phải quả cà chua này một chút, cuối cùng rời khỏi thức hải.
Khi Tiêu Thiên lần nữa mở mắt ra thì phát hiện mình vẫn đang nằm đắp kín chăn trên giường linh thạch.
Toàn bộ cung nữ và người hầu kẻ hạ bốn phía đã lui xuống hết.
Đây cũng là quy củ do Tiêu Thiên định ra, nếu như hắn ngủ thiếp đi, hắn không hy vọng có người đến gần mình.
Tuy hắn đã cố hết sức giảm bớt năng lực nhận thức của mình đến cực hạn trong lúc ngủ để tránh việc bị đánh thức.
Nhưng một số thói quen nghề nghiệp trong quá khứ có thể khiến hắn bừng tỉnh.
Ngủ không ngon giấc!
Tiêu Thiên duỗi lưng, giấc ngủ này vẫn được tính là thoải mái.
Tuy linh thạch khá cứng, nhưng thứ đồ chơi này mơ hồ ẩn chứa linh khí, cho nên nó cực kỳ ấm áp.
Thế nên dùng làm giường ngủ, tuy xa xỉ thật nhưng cũng vô cùng dễ chịu.
Có điều, thời điểm Tiêu Thiên duỗi người, có một sát thủ mặc áo đen toàn thân đang ngồi xổm trên nóc nhà của Thân Vương cung.
Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Thiên đang nằm trên giường linh thạch bên dưới bằng ánh mắt lạnh thấu xương, trong lòng thầm cười giễu.
“Không hổ là phu quân mà Nữ Đế độc sủng, thật sự rất xa xỉ, thế mà lại dùng nhiều linh thạch tới vậy để làm giường.”
“Nhưng thật đáng tiếc, thời gian thư thả của ngươi đã chấm dứt.”
Sát thủ ẩn mình trong bóng tối, trở tay cầm dao găm lên rồi bất chợt phóng xuống, thoáng chốc đã rơi xuống phía sau Tiêu Thiên.
Sau đó, hắn đột nhiên hung hăng bổ cán dao găm trong tay tới vị trí cái cổ của Tiêu Thiên.
Hắn cực kỳ tự tin, một khi cán dao kia nện xuống, tên phế vật Thân Vương trước mắt này sẽ bất tỉnh nhân sự ngay lập tức.
Cho dù trên người đối phương có loại đồ vật toát ra linh khí hộ thân thì cũng không đỡ được chiêu công kích này của mình!
Khoảnh khắc cán dao tiếp xúc vô cùng thân mật với cổ của Tiêu Thiên.
Tia lửa bùng lên song song với lưỡi dao gãy vỡ.
Trong ánh mắt tràn ngập hoảng sợ của sát thủ, lưỡi dao trong tay hắn vỡ tan tành, rơi ào ào xuống đất.
Tiêu Thiên ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn lại, tiếp xúc ánh mắt với tên sát thủ đang ngây ngốc.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cảnh tượng này rất mực ngượng ngùng.
“Ngươi... làm gì đấy?” Tiêu Thiên nhìn tên sát thủ trước mắt này với nét mặt sửng sốt.
Sát thủ thấy Tiêu Thiên đang kinh ngạc nhìn mình, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra nườm nượp trên trán: “Ta... Ta không phải cố ý, ngài có tin không?”
???
Ta tên Phùng Mông, là Địa Sát trong Song Sát, thuộc hạ của Ẩn Sát Quỷ, một trong lục tà của Hắc Hồn điện.
Hôm nay, ta và Thiên Sát cùng đến hoàng thành của hoàng triều Đại Viêm thực hiện nhiệm vụ theo mệnh lệnh của Ẩn Sát Quỷ đại nhân.