Nhưng ta lại gặp phải quái vật!
Vốn dĩ nhiệm vụ đang được hoàn thành rất tốt, Thiên Sát đã thành công bắt đi Hộ Bộ Thượng Thư Chung Dương Minh.
Chung Dương Minh này có năng lực quá mức xuất chúng, hàng loạt hành động của ông ở Nam Cương đã làm suy yếu kế hoạch của Hắc Hồn điện bọn họ rất nhiều.
Ông lại là cận thần của Nữ Đế, thê tử ông còn là đại tướng quân của Đại Viêm.
Bắt đầu ra tay từ ông sẽ càng dễ thâm nhập vào hoàng triều Đại Viêm hơn.
Ngoài ra, nhiệm vụ của mình chính là lẻn vào hoàng cung bắt lấy Thân Vương Tiêu Thiên vừa được tấn phong.
Kẻ này là nam sủng của Nữ Đế, tuy hắn chỉ là một người bình thường nhưng lại có thể khiến cho Nữ Đế say mê đến điên đảo thần hồn, có thể thấy được hắn cũng có bản lĩnh riêng.
Tiến hành cùng lúc từ cả hai phía Chung Dương Minh và Tiêu Thiên, nhất định sẽ mang lại hiệu quả rõ rệt.
Kế hoạch rất tốt, Thiên Sát bên kia đã thành công mỹ mãn.
Nhưng...
Phùng Mông vô cùng sợ hãi nhìn Tiêu Thiên đang ngồi trước mặt, không dám nhúc nhích.
Sao lại thế này?
Bởi vì vị Thân Vương chẳng khác nào phế vật trong tình báo ở trước mắt này đang vừa suy nghĩ, vừa thỉnh thoảng nhặt một mảnh kim loại vỡ của dao găm trên mặt đất lên.
Sau đó, hắn dùng tay không chầm chậm rãi bóp tất cả mảnh vỡ lại, dáng vẻ hệt như đang nhào nặn bùn!
Phải biết rằng, dao găm này là binh khí linh khí cực phẩm lục giai được sư tôn ban tặng.
Nó vô cùng sắc bén, đôi khi mình không cẩn thận còn bị rạch một vết trong lúc lau chùi dao.
Nhánh tình báo trong điện đều là lũ bại não cả à?
Ngươi vậy mà dám nói với lão tử rằng tên quái vật trước mắt này là người bình thường.
Chắc ta giáng cây búa xuống đầu ngươi luôn quá!
“Thân Vương đại nhân, ta nghe thấy động tĩnh...” Chợt có tiếng nói và tiếng bước chân của nữ cấm vệ truyền đến từ ngoài cung.
“Ta không mặc quần áo, đừng vào đây.” Tiêu Thiên xanh mặt, đột nhiên quát lên: “Chỉ là không cẩn thận đụng ngã đồ thôi, không có việc gì.”
“Các ngươi... gọi Lưu Diễm tới là được.”
Một nhóm nữ cấm vệ ngoài cung lập tức đỏ mặt, bốn mắt nhìn nhau rồi cùng lùi lại.
Có người vội vàng chạy đi báo với Lưu Diễm.
Đúng lúc tối nay Lưu Diễm đang trực ở gần đó, nàng gấp gáp chạy tới.
Sau khi nghe thuộc hạ báo lại, Lưu Diễm đoán có lẽ bên trong đã xảy ra chuyện, vội vã phân phó hai bên trái phải: “Bệ hạ cực nhọc, đừng kinh động đến nàng, các ngươi canh giữ ở cổng, ta vào xem thử.”
“Rõ!” Các nữ cấm vệ đáp lời và nhìn theo Lưu Diễm tiến vào Thân Vương cung.
Thân Vương cung cũng không nhỏ, xuyên qua tiền sảnh rồi đi vào sân sau quen thuộc.
Lưu Diễm liếc mắt đã thấy kẻ áo đen trên mặt đất, nàng biến sắc: “Thân Vương đại nhân, đã xảy ra chuyện gì ạ?”
“Ta vừa tỉnh ngủ, gia hỏa này đã dùng dao găm muốn bổ ta ngất xỉu.” Tiêu Thiên chỉ vào Phùng Mông, biểu cảm rất nghiêm túc: “Bệ hạ bên kia có phát hiện động tĩnh của nơi này không?”
“Thân Vương đại nhân yên tâm, ta vừa nãy ở cách đây không xa, nơi này căn bản không có động tĩnh gì, tất nhiên không hề kinh động đến bệ hạ.” Lưu Diễm nhanh chóng trả lời, nàng biết điều Tiêu Thiên lo lắng nhất chính là bại lộ thực lực.
Tiêu Thiên thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng buông lỏng rất nhiều: “Vậy thì tốt, không kinh động đến nàng ấy là được.”
“Thân Vương, hung khí đâu ạ?” Lưu Diễm xem xét xung quanh, nhưng lại không nhìn thấy dao găm trong miệng Tiêu Thiên đâu.
Tiêu Thiên xòe tay ra, để lộ viên bi sắt trong lòng bàn tay: “Thời điểm hắn bổ ta thì nó vỡ nát hết rồi, ta nhàm chán nên nhào nặn chơi một chút, tặng cho ngươi.”
“Thu lại phế phẩm đi, hẳn là có thể bán được ít tiền nhỉ?”
Khóe miệng Lưu Diễm co giật, nàng nhận lấy viên bi sắt này, cẩn thận cảm nhận thì phát hiện thứ đồ chơi này chính là Linh Phong Kim, một đống thế này mua được mười vạn linh thạch là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Tạ Thân Vương ban thưởng.” Lưu Diễm cũng không khách khí, sau khi nhận lấy bèn bày tỏ cảm kích Tiêu Thiên.
Sau đó, nàng lại quay đầu nhìn người đang ngồi trên đất, trông thấy ký hiệu trên áo bào của đối phương, nàng hừ lạnh: “Lại là người của Hắc Hồn điện, tuổi tác này, lại lẻn vào hoàng cung mà không bị phát hiện.”
“Xem ra, ngươi hẳn là một trong Song Sát, thuộc hạ của Ẩn Sát Quỷ trong lục tà?”
Phùng Mông ngã phịch xuống đất, vội vã chắp tay: “Vị tỷ tỷ này quả là có ánh mắt tinh tường, tiểu nhân là Địa Sát Phùng Mông, chuyện lúc nãy đều là hiểu lầm cả.”
“Hiểu lầm?” Lưu Diễm nhìn chằm chằm Phùng Mông với vẻ dữ tợn: “Đêm hôm ngươi xông vào hoàng cung hành thích Thân Vương, ngươi nói với ta đây là hiểu lầm?”
“Không phải hành thích đâu, ta chỉ dùng cán đao thôi mà, Thân Vương đại nhân, ngài nhớ kỹ lại một chút đi, ta dùng cán dao đúng không?” Phùng Mông hấp tấp giải thích rồi nhìn về phía Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên gật đầu nhè nhẹ: “Ngươi thật sự chỉ dùng cán dao.”