“Thật ra ta vào trong cung chỉ vì muốn thám thính tình hình dựa theo tình báo và bắt một tên người hầu đi mà thôi, vừa rồi ta nhận lầm người.” Phùng Mông lộ ra nụ cười nịnh nọt: “Tuyệt đối không có dẫu chỉ là một nửa ý nghĩ hành thích đâu ạ!”
Tiêu Thiên trầm ngâm một lát, sau đó quay đầu nhìn về phía Lưu Diễm: “Ta cảm thấy kẻ này đang coi ta là một thằng ngu.”
“Ngươi cứ chấp nhận số mệnh đi thôi.” Lưu Diễm bên cạnh thở dài, nhìn sang Phùng Mông đang nói hươu nói vượn: “Hắc Hồn điện các ngươi cũng quá xui xẻo, lại rơi vào tay Thân Vương đại nhân.”
“Lại?” Lời này của Lưu Diễm khiến cho Phùng Mông ngớ người.
Hình như Hắc Hồn điện bọn họ mới trêu chọc Tiêu Thiên có một lần thôi mà, cái gì gọi là lại rơi...
Phút chốc, con ngươi Phùng Mông đột nhiên co rút, tay run rẩy chỉ vào Tiêu Thiên: “Ngươi... Ngươi là Diêm Vương!”
Độc Chiểu lão nhân, một trong lục tà của Hắc Hồn điện bọn họ đến núi Thanh Viêm làm việc, kết quả lại bị một người tự xưng là Diêm Vương làm cho nổ tung cùng ba ngọn núi, đến nỗi hài cốt cũng không còn.
Huyết Vân lâu đỉnh đỉnh đại danh ở vực Nam Hoang bị vị cường giả bí ẩn gọi là Diêm Vương này triệt để hủy diệt trong vòng một ngày.
Thân phận thật sự của Diêm Vương này lại là Tiêu Thiên!
Tên tiểu bạch kiểm mê hoặc Nữ Đế Tử Nhược Yên trong mắt mọi người?
Vậy mà mình còn vọng tưởng bắt sống kẻ đáng sợ như vậy.
Đã thế hắn còn ngu xuẩn nói với người ta đây là hiểu lầm, còn hỏi người nọ có tin không.
Cười khổ hai tiếng, Phùng Mông che hai mắt đã hằn lên tia chết chóc.
Dù sao cũng khó tránh khỏi cái chết, không bằng bùng phát hào quang rực rỡ vào thời điểm cuối cùng của sinh mệnh.
“Tiêu Thân Vương!” Phùng Mông đột nhiên hét lớn, hắn muốn thiêu đốt linh khí, đốt cháy tuổi thọ của mình, chết quang vinh, chết ngoạn mục.
Nhưng âm thanh Phùng Mông vừa vang lên, hắn đã thấy sắc mặt Tiêu Thiên biến đổi kịch liệt, trông như đang khủng hoảng vì chuyện gì đó.
Sau đó, Phùng Mông nhìn thấy một màn mà cả đời này hắn sẽ không tài nào hiểu được.
Hắn thấy Tiêu Thiên dùng tay không kéo sang bên cạnh một phát, không khí hoàn toàn trống trải lập tức bị xé toạc ra một vết nứt, bên trong toát ra dòng chảy hắc ám sâu thăm thẳm.
Tay không xé mở không gian?
Phùng Mông còn chưa kịp tỉnh táo lại thì đã bị Tiêu Thiên bóp cổ, không thể phát ra được bất cứ thanh âm nào nữa.
Linh khí trong cơ thể bị đánh nát bấy ngay tức khắc.
“Ta vốn còn nghĩ trời cao có đức hiếu sinh, thiện chí giúp người, khoan dung với người khác. Ta từng nghĩ sẽ tha cho ngươi một mạng, nói không chừng sau này cải tạo thành công, còn có thể lần nữa quay lại làm người, cống hiến một chút cho thế giới này.”
“Nào ngờ, lòng ngươi lại ác độc như thế, nhìn thấu điểm yếu không muốn bại lộ thực lực của ta.”
“Cố ý lớn tiếng gào thét, chấn động linh khí, muốn kinh động bệ hạ để vạch trần thực lực của ta?”
“Sau đó hại ta rơi vào cảnh cả ngày bận rộn làm bạn với chém giết sinh tử à.”
“Đáng tiếc, con người ta luôn mềm lòng, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, chỉ cần ngươi mở miệng xin lỗi, thành tâm ăn năn, ta sẽ cho ngươi một con đường sống.”
Tiêu Thiên nhìn Phùng Mông trước mắt với nét mặt chân thành.
Nhưng Phùng Mông bị Tiêu Thiên bóp cổ, miệng mở rộng nhưng chỉ có thể ê a, căn bản không nói nên lời, cả thở cũng không ra hơi.
Hắn vùng vẫy tay chân, không ngừng vung tay với Tiêu Thiên.
“Thà chết cũng không chịu cầu xin ta tha thứ, còn dùng tay khiêu khích ta à?” Tiêu Thiên thở dài, vô cùng tiếc hận: “Haiz, trách ta lắm chuyện rồi.”
Nói xong, Tiêu Thiên tiện tay hất lên, ném Phùng Mông vào trong khe nứt không gian, mặc cho đối phương bị dòng chảy hỗn loạn trong không gian cắt chém.
Sau đó, Tiêu Thiên khép hai tay lại, dùng sức hàn gắn vết nứt do mình xé ra.
“Ta thao cả nhà ngươi **...”
Âm thanh trong khe nứt không gian ngưng bặt khi khe nứt biến mất.
Lưu Diễm bên cạnh im lặng không nói lời nào, trước có hủy thi diệt tích, nay có khoan dung với người khác.
Năng lực phân tích của Thân Vương đại nhân luôn là...
Không hề tầm thường như thế.
???
Tuy mọi chuyện đã được xử lý một cách hoàn mỹ nhưng trong lòng Tiêu Thiên vẫn có chút không yên.
Hắn vô cùng lo lắng, tiếng quát to của Phùng Mông ban nãy sẽ làm kinh động đến Tử Nhược Yên.
Cho nên Tiêu Thiên sai Lưu Diễm lặng lẽ đi Ngự Thư phòng ngó nghiêng xem, xác định tình huống một chút.
Có đôi khi Tử Nhược Yên sẽ tăng ca làm việc phê duyệt tấu chương, sau đó nghỉ ngơi một hồi ở hậu phòng của Ngự Thư phòng, chỉ khi nào cần che mắt thì mới đến cung Thân Vương để ngủ.
Sau khi Lưu Diễm rời đi không bao lâu thì trở về, vẻ mặt đầy kỳ lạ.
“Thế nào?” Nhìn thấy Lưu Diễm qua đây, Tiêu Thiên vội vàng hỏi.
Lưu Diễm lắc đầu: “Bệ hạ không ở đó, nghe cấm vệ bên kia nói nửa canh giờ trước Đại Tướng Quân vội vàng vào cung, sau đó bệ hạ rời khỏi theo bà ấy.”